Chương 10: Nhận lỗi
“Anh, hàng ngày còn hôn nó sờ nó. Yêu không muốn rời tay”.
“Nhưng lại không biết, oán khí của người chết đó đã chuyển lên người anh, từng bước đục ruỗng cơ thể của anh”.
“Đợi đến khi tử khí chạy đến ấn đường của anh, thần tiên cũng không cứu được anh nữa”.
“Đúng là tên liều lĩnh!”
Lời nói u ám khiến tất cả mọi người có mặt ở đấy đều run sợ, dưới nhiệt độ cao hơn 30 độ, luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng của mọi người.
Mấy người Hà Hầu Tử lập tức rùng mình.
Sắc mặt Dư Thành Đô đột nhiên thay đổi, trở nên xanh đen, tay phải không khỏi run lên, vội vàng tháo chiếc nhẫn hồng ngọc bỏ vào trong túi, dùng găng tay trắng không ngừng lau ngón giữa.
Kim Thần lạnh lùng nói: “Chuỗi vòng mười tám hạt gỗ tử đàn lá nhỏ bị anh coi là đồ bình thường, ngọc bội băng chủng bị anh coi là mặt dây chuyền…”
“Anh chính là tên học chả hay, cày chả biết, tên côn đồ lụn bại không nói quy tắc, cũng xứng chơi đồ cổ!?”
“Còn xem chiếc nhẫn hồng ngọc chôn theo người chết như bảo vật mà đeo…”
“Nếu không phải tổ tiên anh phù hộ, anh sớm đã chết bất đắc kỳ tử trên đường từ lâu!”
“Đồ bỏ đi!”
Những lời này đều là lời vạch trần chỉ trích, như từng nhát dao vô tình đâm vào tim Dư Thành Đô.
Mọi người có mặt đều thay đổi sắc mặt.
Thân hình gầy yếu của Kim Thần biến thành ngọn núi cao trong mắt mọi người.
Tăng Tiểu Khiết che miệng, ngơ ngác nhìn Kim Thần.
Người đàn ông bí ẩn này, chỉ trong khoảng thời gian nửa giờ ngắn ngủi đã liên tục khiến mình bất ngờ.
“Anh ta…rốt cuộc là ai?”
“Tại sao cái gì cũng biết?”
Lặng lẽ nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Kim Thần, làn da rất đen, có lẽ là do hàng ngày đều phơi nắng, quần áo vừa rẻ tiền vừa sờn cũ, cả người từ trên xuống dưới cộng lại cũng không đến ba mươi tệ.
Nhưng ánh mắt của anh ta lại vô cùng kiên định, sự hăng hái trong đôi mắt của anh ta có thể nhìn thấu được tất cả.
Khuôn mặt điển trai với đường nét và góc cạnh rõ ràng, lời nói sắc bén trầm lắng đôn hậu.
Đột nhiên, tâm hồn thiếu nữ của Tăng Tiểu Khiết khẽ rộn ràng, khuôn mặt của cô đỏ lên.
Dư Thành Đô bị lời của Kim Thần đả kích không phân biệt được đông tây nam bắc, nhìn thấy mọi người đều đang cười nhạo mình, trong đó còn có rất nhiều người lái buôn trong chợ.
Từ lâu, trình độ thẩm định bảo vật của bản thân đều được các lái buôn hết sức sùng bái, nhưng giờ anh ta lại bị một tên dân quê lên thành phố làm công không ai biết đến chửi cho mất mặt.
Điều này còn khó chịu hơn là giết chết anh ta.
Nhất thời Dư Thành Đô hoàn toàn mất đi lý trí, thẹn quá hóa giận, hai mắt gần sắp phun ra lửa.
Hầm hầm giận dữ quát lên.
“Xông lên cho tao, đánh chết thằng thối tha này cho tao…”
Đám côn đồ phía sau Dư Thành Đô lập tức xông lên.
Dư Thành Đô chỉ tay vào Kim Thần lớn tiếng mắng mỏ: “Mẹ mày chứ...”
Nghe thấy lời này, Kim Thần nhướng mày.
Chân trái bước lên, chặn ngang phía trước.
Những lời tiếp theo của Dư Thành Đô còn chưa kịp mắng ra.
Phía sau Dư Thành Đô đột nhiên xuất hiện một người, duỗi tay giáng một cú vào sau đầu Dư Thành Đô.
“Câm miệng cho tao”.
Dư Thành Đô đang nổi cơn tam bành, bị người khác đánh một cú, cực kỳ tức giận, mở miệng chửi rủa.
“Tên khốn nào dám...”
Nhìn thấy người tới, Dư Thành Đô há hốc mồm.
Những lời mắng chửi khó khăn nuốt xuống, tức giận điên cuồng trên khuôn mặt lập tức biến thành nét tươi cười.
“Bố!”
Người tới đó sắc mặt tái mét, hai tròng mắt sắp lồi ra khỏi hốc mắt, lồng ngực phập phồng, hơi thở nặng nề, hai tay không ngừng run rẩy.
“Ai là bố mày?”
“Tao không có thằng con rể như mày”.
“Thổ phỉ, cường hào ác bá!”
“Lưu manh, cường đạo!”
Dư Thành Đô liền hoang mang, miệng ú ớ gọi bố, trên mặt tràn đầy khẩn nài cùng uất ức.
Hai tay nắm lấy tay người đó, không ngừng nói xin lỗi.
“Bố, bố, bố, con không cố ý, con thật sự không phải cố ý...”
“Đều trách tên nhà quê này…là hắn…”
Người đó tức giận lườm Dư Thành Đô, nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức lớn tiếng quát: “Câm miệng!”
Dư Thành Đô hoàn toàn bị dọa đến ngây ra, lập tức im bặt đứng ở đó, tay chân không biết đặt ở đâu.
“Tên nhà quê!?”
“Mày lại có thể nói ra được câu đấy”.
“Nếu không có vị đại sư này, Bác Nhã Trai của tao sớm đã không còn!”
“Cút sang một bên!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều bị sốc.
Người đó vội vã đến trước mặt Kim Thần, cung cung kính kính cúi đầu chào hỏi Kim Thần.
“Xin lỗi đại sư”.
“Người này là con rể của tôi, là tôi dạy dỗ không tốt, mạo phạm đại sư, xin thứ lỗi”.
Một màn này xảy ra, tất cả mọi người đều ngây ra tại chỗ.
Người tới đó ai cũng biết.
Phó hội trưởng hiệp hội sưu tập đồ cổ Cẩm Thành, ông chủ giàu nhất ở Tống Tiên Kiều, là nhân vật hàng đầu trong giới chơi đồ cổ cả nước.
Đại sư Từ Văn Chương!
Từ Văn Chương vừa xuất hiện đã thể hiện thái độ, cung cung kính kính với Kim Thần khiến tất cả mọi người không nói nên lời.
Người mà đại sư phải gọi là đại sư, thì người đó có bao nhiêu tài giỏi đây?
Rất nhiều người nhìn Kim Thần giống như đang nhìn một ngọn núi.
Vô cùng ngưỡng mộ.
“Đại sư là tôi đến muộn, con rể tôi ỷ vào gia sản mà không coi ai ra gì, xúc phạm đến cậu, trách nhiệm đều là ở tôi”.
Trước thái độ kính cẩn của Từ Văn Chương, Kim Thần cũng không đáp lại, vẻ mặt thờ ơ.
Từ Văn Chương lúc này lại làm ra hành động khiến người khác kinh hãi.
Cúi đầu thật thấp trước Tăng Tiểu Khiết: “Chủ tịch Tăng, xin lỗi, khiến cô chịu ấm ức rồi”.
Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ!
Tăng Tiểu Khiết ung dung thản nhiên, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao, cảm ơn đã quan tâm”.
Dư Thành Đô ở một bên cảm thấy không hay, dè dặt chuẩn bị lên tiếng.
Từ Văn Chương quay đầu lại, chỉ vào Dư Thành Đô nói lớn: “Tao vẫn luôn đứng ở phía sau, việc ở đây, tao đều nhìn thấy rõ”.
“Tên khốn kiếp mày, ỷ nhiều người mà ép bán ép mua, thể diện nhà họ Dư đều bị mày làm mất hết!”
“Tao cũng cảm thấy nhục nhã về mày”.
“Đồ chó chết!”
Từ Văn Chương vừa mắng vừa khiển trách, Dư Thành Đô làm sao dám phản kháng, bố vợ mình nghiêm khắc không nói, mấu chốt chính là bà vợ ở nhà của mình.
Đừng nhìn Dư Thành Đô ở bên ngoài ngang tàng hống hách, ở nhà lại giống như mèo con.
Đàn ông Cẩm Thành nổi tiếng sợ vợ khắp cả nước.
“Còn không đi xin lỗi đại sư”.
Dư Thành Đô không cam lòng xin lỗi tên nhà quê như Kim Thần, môi anh ta không ngừng mấp máy, lề mà lề mề không phản ứng lại.