Đồng hồ quả quýt cũ hỏng.
Nguồn sáng của tiệm cầm đồ khá mạnh, trong quầy này còn lắp thêm đèn tuýp.
Dưới ánh đèn sáng như vậy, những chiếc đồng hồ này tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói lọi nhất, tĩnh lặng như xử nữ, lặng lẽ kể lại quá khứ huy hoàng của mình.
Những chiếc đồng hồ này đều là tiệm cầm đồ Phúc Nguyên bán, chúng đã quá thời hạn chuộc đồ, được bày bán công khai tại đây.
Giá của những món đồ xa xỉ cao cấp như này được bán ở các tiệm cầm đồ không phải là quá cao, có thể tính là tương đối ưu đãi.
Kim Thần lặng lẽ đứng trước quầy này, nhìn chằm chằm vào một trong những chiếc đồng hồ đó.
Ánh mắt khoan thai, suy nghĩ bay xa.
Mặc dù Tôn Lâm Quốc có chút gấp không thể đợi được nữa, nhưng trong lòng sớm đã tôn thờ Kim Thần như một vị thần, không dám nói nhiều, chỉ sợ kinh động đến Kim Thần.
Hơn một phút qua đi, Kim Thần từ từ nhắm mắt, khẽ hít thở.
Gõ vào tủ kính chống đạn, nhẹ giọng nói: “Cảm phiền lấy chiếc đồng hồ này cho tôi xem một chút”.
Nhân viên tại quầy lúc này đang tiếp một nhóm khách hàng ở một bên khác, quay đầu lại nhìn Kim Thần, lịch sự nói chờ một chút.
Bảy tám cô nhân viên khác nhìn thấy cách ăn mặc của Kim Thần, lại nhìn đến Tôn Lâm Quốc râu ria xồm xoàm khuôn mặt tiều tụy, sớm đã coi hai người là không khí.
Nghèo chơi xe, giàu chơi đồng hồ.
Một chiếc đồng hồ nổi tiếng có nội hàm hơn một chiếc xe hơi đắt tiền.
Người làm trong nghề cầm đồ có con mắt rất sắc sảo, vừa nhìn thấy hai người Kim Thần là biết bọn họ là người nhà quê, căn bản không thể nào mua nổi những chiếc đồng hồ nổi tiếng này.
Lúc này, nhân viên bảo vệ bên ngoài cửa bước vào nói vài câu với giám đốc quản lý, vừa nói nhân viên bảo vệ vừa chỉ vào Kim Thần, vẻ mặt vô cùng khinh thường.
Giám đốc quản lý là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, bây giờ đang là mùa hè, hắn ta mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay kẻ sọc và quần tây, dưới chân đi đôi giày da màu nâu sáng bóng, rất có phong cách.
Sau khi nghe nhân viên bảo vệ báo cáo, giám đốc từ xa nhìn đến Kim Thần, sau khi nói vài câu với nhân viên bảo vệ rồi chậm rãi bước tới.
Kim Thần mặc bộ quần áo tốt nhất mà mình có, áo ngắn tay màu xanh lam LI-NING hai mươi đồng, quần ngắn màu xám Xtep hai mươi đồng, dưới chân đi đôi giày thể thao 361 năm mươi đồng.
Những thứ này là bác gái Vương mua cho anh lúc cửa hàng thương hiệu đóng cửa có giảm giá lớn.
Quần áo trên người sớm đã bị nước mưa làm ướt hết, nước mưa theo quần áo không ngừng nhỏ xuống.
Mặc dù giày đã lau qua bùn đất, nhưng vẫn rất bẩn.
Nước mưa trên quần áo trộn lẫn với bùn đất, Kim Thần đi đến đâu cũng đều để lại dấu chân loang lổ.
Sắc mặt của giám đốc quản lý liền sa sầm, hung hăng nhìn chằm chằm Kim Thần mấy lần, cực kỳ không vui, cau mày vẫy tay, gọi nhân viên trong tiệm nhanh chóng chạy tới lau sàn.
Nhân viên tại quầy bận rộn xong chuẩn bị lấy đồng hồ đưa cho Kim Thần, giám đốc quản lý nháy mắt, nhân viên quầy có chút xấu hổ, lấy cũng không được mà không lấy cũng không xong.
Kim Thần nghiêng đầu nhìn giám đốc quản lý, sau đó nói với nhân viên trong tiệm.
“Cô Văn Tĩnh, phiền cô lấy chiếc đồng hồ này”.
Cô nhân viên này tên là Văn Tĩnh, ảnh trên thẻ làm việc của cô ta còn đẹp hơn người thật.
Chỉ khoảng hai mốt hai hai tuổi, tóc mái lệch trước trán, phía sau cột đuôi ngựa, khiến khuôn mặt vốn có chút nhỏ nhắn trông càng tinh xảo.
Cô gái trông rất thẹn thùng, mũi cao như ngọc, trong mắt toát lên sự thông minh, khí chất rất đặc biệt, khá giống hoa khôi trong trường nữ sinh dân quốc.
Nghe thấy lời của Kim Thần, lại nhìn đến động tác của giám đốc quản lý, Văn Tĩnh có chút do dự, người đàn ông trước mặt ăn mặc rất bình thường, dưới chân đều là nước bẩn loang lổ.
Văn Tĩnh biết ý của giám đốc quản lý, đó chính là không cần tiếp người đàn ông này.
Văn Tĩnh càng hiểu rõ người đàn ông trước mặt này, trên người trên tay không đeo bất cứ đồ vật gì, hoàn toàn không có thực lực tài chính, đừng nói đồng hồ nổi tiếng bày ở quầy này, ngay cả đến đồ ở trong quầy bình thường nhất, người đàn ông này cũng không mua được.
Trong lòng rõ ràng biết là như vậy, nhưng ba giây sau, Văn Tĩnh lại làm ra hành động khiến giám đốc quản lý sững sờ tại chỗ.
Khẽ mỉm cười với Kim Thần, nụ cười ngọt ngào điềm tĩnh, hai lúm đồng tiền tròn trịa trên má lộ ra, trông càng thanh thuần.
“Vâng thưa anh”.
“Là chiếc này sao?”
“Không phải, là chiếc này. Đồng hồ quả quýt”.
Văn Tĩnh có chút kinh ngạc, lịch sự gật đầu.
Đầu tiên đưa cho Kim Thần một đôi găng tay, Văn Tĩnh lấy ra chiếc đồng hồ quả quýt mà Kim Thần yêu cầu.
Trên đôi găng tay trắng đặt một chiếc đồng hồ quả quýt tròn tròn.
Đồng hồ có màu vàng, dưới ánh sáng mạnh tỏa ra các lớp ánh vàng với các sắc độ khác nhau.
Đường kính của chiếc đồng hồ không đến năm cm, trên vỏ có in nổi một hình vẽ, hình vẽ là một con quái vật hai đầu, dáng vẻ hung dữ mà kỳ quái, khí thế hung ác, nhưng lại lộ ra nét hoạt hình ngộ nghĩnh.
Vị trí phía trên 12 giờ là núm của đồng hồ quả quýt, đây là nơi lên dây cót của đồng hồ quả quýt.
Khoảnh khắc cầm được chiếc đồng hồ quả quýt này, Kim Thần không nhịn được mà siết chặt lấy nó, cảm giác quen thuộc chợt hiện lên trong lòng.
Chất lượng vỏ sau đồng hồ còn kém hơn nhiều.
Hai chữ Hán phồn thể được khắc xiêu vẹo, vô cùng thê thảm, dù có gọi bậc thầy về chữ cổ đến cũng chưa chắc đã nhận ra hai chữ Hán này.
Bên dưới chữ Hán phồn thể được khắc một số chữ cái nước ngoài xiêu vẹo, rất khác với chữ tiếng Anh, chữ khắc rất ẩu, xấu như gà bới.
Rõ ràng hai hàng chữ ở mặt sau chiếc đồng hồ là về sau dùng vật sắc nhọn khắc lên, nhưng chữ khắc lên nguệch ngoạc không ai có thể nhìn ra.
Kim Thần nhìn hai hàng chữ, khóe miệng không khỏi khẽ giật, khẽ nhắm mắt lại.
Hít sâu hai hơi, Kim Thần mở nắp đồng hồ ra.
Dưới nắp là mặt số của đồng hồ quả quýt.
Toàn bộ mặt số được chạm khắc hoa văn tinh xảo, ở giữa là hoa văn dải ngân hà màu xanh, được tráng men pháp lang, khi đó cũng được xem là chiếc đầu tiên.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK