Anh vừa hỏi qua một cửa hàng nhân sâm, giá của nhân sâm hoang dã ba mươi năm tuổi là một ngàn một gram, khi Kim Thần hỏi chủ cửa hàng giá của nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi, dánh vẻ chủ cửa hàng nhìn Kim Thần giống như nhìn khủng long tuyệt chủng.
Đi thêm mấy cửa hàng thì bọn họ cũng nhìn anh như vậy.
Có một chủ cửa hàng rảnh đến nhàm chán cười lạnh lùng nói với Kim Thần, trong thời buổi này, đừng nói sâm hoang dã trăm năm tuổi, kể cả sâm hoang dã năm mươi năm cũng là hàng quý hiếm.
Năm năm nay ở cả núi Trường Bạch, năm ngoái có một đội ngũ hái sâm đào được một cây nhân sâm hoang dã năm mươi năm tuổi.
Lúc đó họ còn quay video, đột phá hơn một triệu lượng truy cập.
Năm nay, thì đến lông của nhân sâm hoang dã cũng không thấy.
Đi ra khỏi trung tâm, Kim Thần có chút nản lòng, tuy bây giờ là thời hoàng kim ngàn năm chưa từng có, nhưng có những thứ lại không còn nhìn thấy được nữa.
Nhân sâm là một trong vị thuốc chính điều dưỡng sức khỏe của mình, không có nhân sâm, phương thuốc cũng không có công hiệu.
Cho dù tìm được nhân sâm trăm năm, hiện tại Kim Thần cũng không có đủ tài lực để mua.
Nhân sâm trăm năm, thì giá của nó…
Là một con số trên trời hoàn toàn không dám tưởng tượng.
Không còn cách nào, vậy thì đổi phương thuốc.
Sau đó anh lại đến hai chợ dược liệu khác, tuy không lớn bằng trung tâm thương mại, nhưng hai chợ này kinh doanh cũng khá lâu đời, có đầy đủ dược liệu.
Nơi này không sánh được với trung tâm thương mại, ngoại trừ những tòa nhà cửa hàng, ở giữa còn có khu nhà kính lớn, dành riêng cho các tiểu thương nhỏ.
Đa số dược liệu đều được nuôi trồng ở vùng núi của tỉnh, dược tính công hiệu cũng được tính là bậc trung.
Kim Thần bắt đầu thu mua ở những cửa hàng này.
Trong chớp mắt, ba mươi tám ngàn được đổi từ tiền Ngũ Đế đã mất hơn một nửa, nhưng chỉ phối được một phần năm của bài thuốc.
Đi một vòng, đã hơn một giờ trưa, Kim Thần sờ tiền trong túi, thở dài nhẹ.
Tuy thời hoàng kim rất tốt, nhưng tiền bạc lại không đủ dùng.
Dựa vào kiến thức của mình cũng chỉ có thể bắt đầu từ đầu ở thời hoàng kim này.
“Ừm?”
Kim Thần dừng bước chân, bỗng quay đầu.
Một vị thảo dược không bắt mắt ở gian hàng phía sau lọt vào đôi mắt của anh.
“Dung huyết thảo!”
Con mắt của Kim Thần bỗng co chặt lại, nhưng vẫn thản nhiên xuống xe.
Trước mắt là một dãy cửa hàng ở cổng chợ dược liệu, theo lý ở đây không được bày bán, nhưng hôm nay là thứ bảy, không có ai đi làm.
Bày gian hàng ở cổng vừa tốt, vừa không cần mất phí gian hàng, là chỗ mà rất nhiều tiểu thương nhỏ lẻ thích nhất.
Mỗi gian hàng không lớn, chỉ trải một cái túi da rắn lên mặt đất, bên trên bày một số dược liệu.
Phần lớn đều là maca, đảng sâm bắc, cây họ dương xỉ, tam thất, linh chi và nhân sâm.