• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưa kịp dứt lời, người đàn ông lạnh lùng cầm lấy chiếc áo vest được đặt bên cạnh rồi xoay 

người bước ra khỏi phòng bao. 

Mặt Tổng Diểu hơi nóng lên. Cô biết lời mình nói ban nãy hơi khiến anh khó chịu, may mà anh là người công ty phân minh, không thù dai. 

Nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên cô mới liếc nhìn một bàn đồ ăn kia, trước bàn đã được bày biện rất nhiều đồ ăn phong phú, nhưng vừa rồi hai người lại không động đũa lần nào. 

Cầm lấy túi xách ra khỏi Hào Đình, khi cô lên xe cũng không chú ý tới bóng người cao lớn đang cầm một điếu thuốc đứng cạnh chậu trúc phát tài trong sảnh lớn khách sạn đang chăm chú dõi theo cô. 

Giám đốc Lưu đứng một bên quan sát, ông ta cũng không biết phải diễn tả cảm nhận trong lòng mình lúc này như thế nào nữa, từ lúc thư ký Trần bảo ông ta dùng dự án Thiên Tình Thủy Loan kia để hẹn gặp cô Tống cho đến thái độ sếp Hoắc dành cho cô gái kia... Trong đầu ông ta chỉ có một câu: Nhất định phải đối xử thật tốt với cô Tống! 

"Giám đốc Lưu." 

Giọng nói lạnh lẽo. 

Cơ thể giám đốc Lưu cứng đờ, "Sếp Hoắc?" 

"Nhìn đủ chưa?" 

Giọng nói đó nghe thì có vẻ tĩnh lặng không gợn sóng, nhưng chỉ trong nháy mắt, trên trán giám đốc Lưu đã xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, ông ta gượng cười rồi bỗng cầm lấy điện thoại của 

mình nói với bên kia: "Tiểu Tần, cậu vừa tìm tôi à? Tín hiệu chỗ tôi không tốt lắm, chờ tôi một lát..." 

Vừa nói vừa đi khỏi đó. 

Nhìn chiếc BMW màu trắng càng lúc càng đi xa, Hoắc Thiên Kình dập điếu thuốc trong tay, ánh mắt chập chùng lên xuống. 

Trên đường lái xe về nhà, Tần Tiểu Tiểu gọi cho cô hỏi kết quả thế nào. 

Tống Diểu kể lại mọi chuyện đã xảy ra tối nay với Tần Tiểu Tiểu, đương nhiên cô đã lược bớt đoạn không quan trọng kia. 

Tần Tiểu Tiểu rất vui, lại hỏi thêm vài chuyện về nam thần của cô bé rồi mới chịu cúp máy. 

Có lẽ vì bản phác thảo nhận được sự công nhận nên tâm trạng Tống Diểu cũng khá tốt. 

Về đến nhà cũng sắp mười giờ, giờ này Dương Tinh đã ngủ rồi. 

Xe vừa tiến vào cổng lớn nhà họ Sở, chiếc Lamborghini màu đen đậu bên trong truyền đến tiếng nũng nịu nhõng nhẽo. 

Tống Diểu không lạ gì giọng nói này, đó là giọng Phương Hâm. 

Tâm trạng vui vẻ ban nãy giống như bị đổ một chậu nước lạnh lên người vào trời đông giá rét vậy, hoàn toàn lạnh lẽo. 

Tống Diểu ngồi trong xe, cô chỉ cảm thấy tứ chi cứng đờ, trong lòng nguội lạnh. 

Có tắt đèn trong xe, chiếc xe phía trước cũng không bật đèn, nhưng chiếc xe kia lại vừa hay đỗ ngay dưới đèn trong vườn hoa, cảnh tượng ám muội kia liếc mắt là thấy ngay. 

Tống Diểu thấy Phương Hâm vội vàng mặc váy và áo khoác, thấy cô ả oán trách nhìn Sở Thiệu Ngôn, thấy hai kẻ kia triền miên hôn nhau, trong lòng cô như có một lỗ thủng, gió lạnh không chút kiêng dè mà thổi qua lỗ thủng đó. 

 

Cũng không biết đã qua bao lâu, lâu đến mức trái tim cô cũng tê dại cả rồi, Sở Thiệu Ngôn mới khởi động xe đưa Phương Hâm rời khỏi đó. 

Tống Diểu mất hồn mất vía bước vào nhà, cô đi thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt. 

Nước vừa chảy ra, cô liền trượt xuống ngã ngồi dưới đất, vùi mặt vào đầu gối. 

Ban đầu có và Sở Thiệu Ngôn không thể này, mặc dù phần lớn thời gian đều là cô dính lấy hắn ta nhưng hắn rất dịu dàng với cô, chưa từng nghiêm khắc trách mắng có bao giờ, cũng chưa từng khiến cô cảm thấy khó chịu. 

Nhưng không biết từ bao giờ, hắn bắt đầu thay đổi. 

Hắn không nhìn thấy những việc cô đã làm vì hắn nữa, hắn khiến cô cảm thấy khó chịu mà không biết điểm dừng. 

Cơ thể bỗng cảm thấy ớn lạnh, Tống Diểu lạnh đến run cầm cập, lúc này cô mới phát hiện vòi nước chưa tắt, mà sàn nhà thì đã thành một vũng nước, thấm ướt quần áo trên người cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK