Tất cả những kí ức của cô về Sở Thiệu Ngôn, đều biến thành cội nguồn cho mọi đau đớn của cô
bây giờ.
Tống Diểu quỳ trên thảm trải sàn, ngồi dựa ra sau, gương mặt cô hiền hòa khi nhớ về quá khứ. Cô giũ chiếc chăn trong tay, muốn đắp cho hắn, nhưng lúc ấy, mắt cô rơi xuống một vị trí. Cô vén áo sơ mi của hắn lên, trên phần ngực trái gần tim là dấu mập mờ cực kì nổi bật, nhức mắt như vết máu do muỗi đốt.
Mắt cô hướng lên trên cổ sau áo sơ mi có một hàng chữ đen nhỏ thu hút sự chú ý của cô: Tôi biết cô sẽ thấy!
Tống Diểu biến sắc, chao đảo ngã xuống đất.
Chút mong đợi ít ỏi vừa đâm chồi trong lòng, nháy mắt bị một cái xẻng xúc đi, chẳng còn gì!
Suốt hai năm qua, hắn chưa bao giờ chịu nhìn cô, sao cô lại tưởng hắn còn chút tình cảm với mình chứ?
Chiếc chăn rơi trên người Sở Thiệu Ngôn, cảm giác nằng nặng làm lông mi hắn khẽ run, lông mày nhăn lại, đôi mắt đen khó chịu mở ra.
Tống Diểu muốn đứng dậy rời đi nhưng tay chân không nghe lời, nặng như chì.
"Thím Từ bảo tôi đưa chắn cho anh." Trốn không được, cô dứt khoát nhìn thẳng khuôn mặt tối tăm của người đàn ông trước mặt, giọng khô khốc.
Sở Thiệu Ngôn nhíu chặt mày, vô cảm gạt chăn đi. Hắn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống người con gái trên đất. Thấy bộ quần áo ngay ngắn cô đang mặc, hắn sững người, nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Đêm qua cô đi đâu?"
Tống Diểu nhắm mắt rồi mở ra, móng tay phải bấu chặt vào lòng bàn tay đến phát đau mới có sức lại, cô từ từ đứng lên.
Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú không giấu được nét mỏi mệt của người đàn ông, trong lòng nguội lạnh.
"Tôi đâu có nghĩa vụ phải báo cáo lịch trình hằng ngày."
Chẳng biết sao Sở Thiệu Ngôn lại thấy bực mình, cảm giác lúc ở cùng Phương Hâm đêm qua lại ào lên, hắn nói: "Tôi chia tay với Kena và Phương Hâm rồi."
Tống Diểu sửng sốt, nhếch môi giễu cợt: "Rồi sao?"
Không có Kena, Phương Hâm thì sẽ có người khác.
Cô quá mệt với cuộc sống bị giẫm đạp tình yêu và lòng tự trọng này rồi.
Tống Diểu rủ mắt, hàng mi dài và dày vẽ lên mặt cô một bóng mờ.
Da cô trắng như sử, khuôn mặt mang nét đẹp tinh tế và nền nã. Thân hình cao lớn của hắn bao phủ cả cơ thể thanh mảnh của cô. Có lẽ do đứng gần nên hắn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cô.
Yết hầu khẽ động, Sở Thiệu Ngôn tiến lên ôm Tổng Diểu vào lòng, bờ môi mỏng hôn lên cánh môi như đóa anh đào kia không do dự.
Hắn thở gấp, vừa chạm vào là hắn đã nhấm nháp môi cô như kẻ nghiện, người trong lòng khiến hắn cử muốn giữ chặt không buông!
Tống Diểu bị hôn đột ngột, thảng thốt đến ngỡ ngàng.
Vòng tay của hắn dịu dàng đấy, đôi môi của hắn vội vàng và cũng mạnh mẽ đấy!
Những dấu đỏ trên lồng ngực sau cổ áo sơ mi mở toang của hắn đang diêm dúa nở rộ giữa hai người, như một gương mặt đang tươi cười trào phúng.
Nghĩ đến chuyện đêm qua hắn còn quấn quýt bên một người phụ nữ khác, dạ dày Tổng Diểu sôi lên ùng ục.
"Anh... Ưm... Thả tôi ra!"
Cô cố gắng vùng vẫy, lắc đầu né tránh nụ hôn nồng cháy của người đàn ông kia.
Bộ dạng khó coi của cô in lên mặt kính trên tủ sách lớn, bên phải chỗ tiếp khách.
Áo khoác của cô bị hắn cởi đến cánh tay, lộ ra đầu với bóng loáng, tóc rối tung, còn hắn thì vẫn tươm tất chỉnh tề.
Cô quay đầu nhìn Sở Thiệu Ngôn, vẻ mặt đau thương: "Sở Thiệu Ngôn, anh không thấy buồn nôn à? Đừng dùng đôi môi đã hôn người khác để hôn tôi!"
Bầu không khí đóng băng trong phút chốc.
Lời nói của Tổng biểu như gai nhọn đâm nhập vào tim, mặt Sở Thiệu Ngôn lạnh đi tức thì.
"Buồn nôn?" Hắn cười khẽ, đáy mắt lạnh lùng nào còn vẻ si mê: "Tống Diểu, cô nói tôi buồn nôn? Cô có dám nói mình chưa từng mong được tối hôn không?"
Câu nói giá lạnh như con dao cứa vào trái tim Tống Diểu, mặt cô chỉ còn lại nét bối rối và nhục nhã.
Sao cô lại chưa từng mong cơ chứ?