Tiếng phanh xe vang lên dữ dội, Tần Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh sợ hết hồn, "Chị Tổng, chị không sao chứ?"
Vẻ mặt Tổng Diểu vô cảm, nhưng sắc mặt lại trắng đến đáng sợ.
Thật ra cô từng nghĩ tới việc kết thúc cuộc hôn nhân này, nhưng bao năm nỗ lực theo đuổi, thích một người lâu như vậy, cô không buông tay được. Dương Tinh luôn nói với cô rằng Thiệu Ngôn sẽ hiểu cô, sẽ thấy điểm tốt của cô. Bây giờ có giống như người chìm trong biển khơi, trong tay cũng chỉ có một tấm ván gỗ này thôi...
"Không sao, đi lên thôi."
Cuộc gọi phản hồi của Hoắc Thị không khiến Tổng Diểu ngạc nhiên, nhưng cô không nghĩ bên kia lại gọi lại nhanh như vậy.
Giọng điệu đầu dây bên kia - người mà hôm nay Tổng biểu đã trao tận tay bản thiết kế - giám đốc Lưu phòng dự án vô cùng khách khí, "Cô Tống, việc phát triển Thiên Tình Thủy Loan sẽ do sếp Hoắc chúng tôi toàn quyền phụ trách, chúng tôi đã xem qua bản thiết kế của Sở Thị nên muốn hẹn gặp cô Tống để bàn về dự án này."
Tống Diểu ngây người, hạng mục trong tay Hoắc Thị nhiều vô số kể, không ngờ lại có thể để đích thân sếp tổng Hoắc Thị phụ trách dự án Thiên Tình Thủy Loan?
"Giám đốc Lưu..." Tổng Diểu ngập ngừng, "Lần này đều nhờ có sự cất nhắc của giám đốc Lưu, hôm nào tôi sẽ thay mặt Sở Thị cảm ơn giám đốc Lưu."
Giám đốc Lưu vừa nghe thấy vậy liền biết cô hiểu sai rồi, vội vàng nói: "Cảm ơn thì không cần đầu, nhưng tôi nghe thư ký Trần nói tối nay sếp Hoặc có thời gian rảnh, cô Tống đừng bỏ lỡ cơ hội nhé"
Thiên Tình Thủy Loan là dự án hot nhất đầu năm nay, lại còn do Hoắc Thị đưa ra, Sở Thị có thể giành được dự án này chính là một cú hích lớn khi mới đặt chân vào ngành bất động sản hai năm.
Tống Diểu đồng ý không chút do dự, sau khi hẹn tối nay gặp nhau ở khách sạn Hào Đình để bàn về chuyện dự án, cô mới cúp máy.
Buổi chiều sau khi trở về, Tần Tiểu Tiểu có việc cần làm, mà từ trưa đến bây giờ Tổng Diểu cũng chưa nhìn thấy Phương Hâm, cũng không gọi được cho cô ả, vậy nên cô dứt khoát cầm bản thiết kế đi đến bãi đậu xe.
Khi cô đến Hào Đình thì giám đốc Lưu đã đợi sẵn ở đó, ông ta nhìn thấy cô, nụ cười trên mặt mang theo chút nịnh nọt.
"Cô Tổng đến rồi à, mau theo tôi, sếp Hoắc đang đợi cô trong phòng riêng"
"Ngại quá, tôi đến hơi trễ" Tống Diểu vội vàng đi theo giám đốc Lưu.
Khi gần đến nơi, giám đốc Lưu dừng lại rồi mỉm cười nhìn Tống Diểu, "Cô Tống, nếu gặp khó khăn gì trong dự án này thì cứ đến tìm tôi."
Tống Diểu ngạc nhiên khi thấy ông ta nhiệt tình như vậy.
Giám đốc Lưu khẽ họ một tiếng, "Tôi đã xem qua bản thiết kế của Sở Thị, cô Tống đây còn trẻ như vậy mà đã tài hoa hơn người, quả thật khiến tôi rất khâm phục"
Nói xong, dưới ánh mắt hơi khó hiểu của Tổng Diểu, thái độ của ông ta lập tức thay đổi, cung kính mở cửa phòng trước mặt.
Tống Diều thuận theo bước vào phòng trong trạng thái mơ hồ, cô quay đầu lại khi nghe thấy tiếng đóng cửa, giám đốc Lưu không vào cùng cô.
"Mời ngồi."
Một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên, giống như âm thanh của đàn Cello khi chưa được chỉnh dây vậy.
Tống Diểu quay người lại.
Lúc vừa bước vào cô cũng không để ý, hiện tại mới nhận ra, không ngờ trong phòng bao này lại chỉ có một mình Hoắc Thiên Kình ngồi ở bàn ăn.
Anh không mặc áo khoác, cổ tay áo sơ mi trắng xắn lên, cà vạt nới lỏng, so với bộ dạng áo vest giày da khi gặp anh trong thang máy hôm nay, bộ dạng anh lúc này trông có vẻ tùy ý hơn. Tay trải anh cầm điếu thuốc, tay phải châm lửa, một tia lửa nhỏ ảnh lên, khuôn mặt lạnh lùng của anh trở nên mờ ảo mông lung trong làn khói thuốc.
"Sếp Hoắc, ngại quá, để anh đợi lâu rồi."