Hoắc Thiên Kình cúi đầu, ánh mắt thêm sâu, anh dịu dàng hôn lên trán Tống Diểu, khẽ nói: “Lần này anh sẽ không để em rời xa anh nữa."
Ngày hôm sau lúc thức dậy, Tống Diểu vẫn chưa tỉnh táo lại ngay được.
Cô mở mắt, thử nhìn thấy đầu tiên là trần nhà xa lạ.
Trên trần phòng ngủ là một chiếc đèn chùm thuỷ tinh lớn mang phong cách retro phức tạp, không phải chiếc trong phòng cô.
Giường rất mềm, xung quanh...
Cô nhìn xung quanh, cách bài trí phòng ngủ sạch sẽ đầy nam tính đập vào mắt cô.
Ý thức dần trở lại, con người Tống Diểu đột nhiên co rút, cô lập tức từ ngồi dậy.
Vì dậy quá nhanh nên đầu óc choáng váng, cô phải ngồi yên hồi lâu mới ổn định được cơn chóng mặt.
Đây... không phải phòng ngủ của cô.
Hôm qua sau khi cô đưa Hoắc Thiên Kình về chung cư của anh... vẫn chưa đi?
Tống Diểu giật mình, vội vàng kéo chăn định xuống giường thì thấy mình đang mặc một bộ đồ ngủ lạ hoắc, bộ váy cô mặc hôm qua đã không cánh mà bay...
"Thịch, Tống Diểu sững sờ.
Tiếng mở cửa vang lên, một thím ngoài năm mươi vặn nắm cửa bước vào.
Thấy Tống Diệu đã dậy, thím ấy thở phào nhẹ nhõm, đặt bộ quần áo đã xếp ngay ngắn cạnh cô: “Cô Tống, cô tỉnh rồi. Tôi là thím Trương, người giúp việc nhà cậu Hoắc. Tối qua cô bị sốt, cậu Hoắc nhờ tôi đến chăm sóc cô, quần áo của cô đây”
Tống Diểu chưa phản ứng kịp, chỉ vào đồ ngủ trên người mình lắp bắp hỏi: “Tôi... Tôi... Bộ đồ trên người tôi.”
“Tôi thay giúp cô đó” Thím Trương cười hiền hậu: “Cố đổ mồ hôi khắp người, không mặc được nữa. Cô có đói không, mau dậy ăn sáng đi, à đồ dùng vệ sinh cá nhân có cần, tôi đã để trong phòng tắm, bộ màu hồng ấy.”
Tống Diểu có cảm giác rất lạ, sáng sớm thức dậy trong phòng của một người đàn ông không thân lắm, nghĩ kiểu gì cũng thấy lạ, nhưng cô vẫn nhớ tối qua mình bị sốt, có do dự một lát rồi hỏi: “Sếp Hoắc... Anh ấy đang ở đâu?”
“Cậu Hoắc đi chạy bộ rồi, lát cậu ấy sẽ về
Tổng Diểu ngẩn người, hấp tấp đứng dậy, muốn đi trước khi Hoắc Thiên Kình về vì không biết lát nữa phải đối mặt với anh như thế nào.
Cô cảm thấy mình đã khoẻ hơn, không còn chóng mặt như hôm qua.
Mặc xong quần áo của mình , Tổng Diểu vừa vào phòng tắm lại sửng sốt.
Trên bồn rửa tay đặt hai bộ đồ dùng vệ sinh, một bộ màu lam đậm và một bộ màu hồng. Có hai bộ không lạ, vừa rồi thím Trương cũng nói bộ màu hồng được chuẩn bị cho cô.
Lạ là lạ ở vị trí đặt hai bộ này... Hai cốc nước súc miệng để sát nhau, hai chiếc bàn chải đối diện nhau, hai chiếc khăn lau mặt chồng lên nhau...
Trông quá giống đồ đôi....
Mặt Tổng Diểu hơi nóng, cô vội vứt suy nghĩ này đi, chắc thím Trường thấy đẹp nên để vậy thôi.
Cô không dám dùng khăn mặt mà chỉ dùng bàn chải đánh răng rồi rửa mặt qua loa, lúc Xoay người lại bị thu hút bởi chiếc quần lót màu đen nổi bật bên cạnh. Đây là một căn phòng tắm xa hoa nhưng không hiểu sao lại treo một chiếc quần lót tam giác màu đen trên dây phơi...
Mặt Tổng Diệu đã đỏ tới mức muốn nhỏ máu, cô vội vã rời mắt khỏi nó rồi ra khỏi phòng ngủ của Hoắc Thiên Kình như chạy trốn.
Thím Trường muốn giữ cô lại ăn sáng nhưng bị cô từ chối.
Cô chỉnh quần áo gọn gàng rồi cầm túi xách định đi.
Vừa tới chỗ thay giày ở lối vào, cửa chung cư đột ngột được mở từ bên ngoài.
Tống Diểu ngẩng đầu rồi sa vào đôi mắt đen sâu thẳm.
Ánh mắt đột ngột chạm nhau, khiến Tổng Diểu ngơ ngác đứng đực ở lối vào quên phản ứng.
Người mở cửa là Hoắc Thiên Kình vừa đi chạy bộ về.
Anh mặc bộ đồ thể thao màu đen, đường nét uyển chuyển và thanh tao tôn lên dáng người cao thẳng hoàn mỹ của anh, mang theo hương vị nam tính đặc trưng của một người đàn ông. Tóc anh hơi ướt nhưng trông vẫn tràn đầy sức sống, Tống Diểu có thể ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng trên người anh.