Nếu vợ và người tình cùng rơi xuống nước, bạn sẽ cứu ai?
Tống Diểu nhớ đến câu mà bạn có nói mấy hôm trước, đau lòng đến nghẹt thở.
Tống Diểu đứng đờ người trong sảnh tiệc, bộ váy màu xanh lam tinh tế dài đến đầu gối dính 1 chặt vào cơ thể, thảm hại và ướt sũng như chuột lội.
- Xung quanh là tiếng xì xầm coi thường và chế giễu của nhân viên trong công ty.
Cô không cần lắng tai nghe cũng biết họ đang lén lút nói gì về cô.
Mưu toàn quyến rũ sếp tổng của họ để được làm bà cả...
Độc địa đến mức đẩy người phụ nữ của sếp tổng xuống nước...
Bình thường trông thì thanh cao ngạo nghễ, hóa ra lại vô liêm sỉ đến vậy...
Vừa rồi, trong khu vườn phía sau, cô đã bị Kena -ngôi sao nữ vô cùng nổi tiếng và cũng là tình mới của Sở Thiệu Ngôn - chặn đường.
"Tống Diểu, tôi biết có chính là cô vợ trên danh nghĩa của Thiệu Ngôn. Nếu tôi là có thì đã biết liêm sỉ mà ly hôn với anh ấy từ lâu rồi. Ngày ngày nhìn anh ấy ở bên người phụ nữ khác như thế vui lắm à?"
Tiết mục như thế này vẫn được lên sóng không ngừng nghỉ từ khi kết hôn với Sở Thiệu Ngôn.
Tim Tống Diệu nhức nhối, cô đang định lên tiếng thì thấy cô ả biến sắc, sự kiêu ngạo ngang ngược vừa rồi bỗng biến thành yếu đuối vô tội...
"Tống Diểu, em biết chị cũng yêu Thiệu Ngôn. Nếu Thiệu Ngôn cũng yêu chị thì chắc chắn em sẽ không xen vào đâu. Nhưng Thiệu Ngôn không yêu chị, chị... Á! Cứu..."
Còn chưa kịp nói nốt cầu, người phụ nữ phía trước đã kéo Tống Diểu xuống nước.
Sau đó là cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân, tiếc rằng nữ chính không phải cô.
Chu Diểu giơ tay lên bóp khóe mắt, lặng lẽ gạt đi dấu lệ rồi nhìn về cửa chính dẫn vào sảnh tiệc
cách đó không xa.
Cô không nhìn được chính diện, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn đĩnh đạc của Sở Thiệu Ngôn. Hắn đang ôm Kena vào lòng, hôn lên trán cô ả một cách nhẹ nhàng và dịu dàng. Tổng Diểu không cần đoán cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt thương xót của Sở Thiệu Ngôn lúc này.
Hắn cũng nghĩ là cô đẩy Kena xuống nước nhỉ?
Như có ai đó giội axit vào tim, Tống Diểu ấn mạnh tay vào chỗ đó, tay siết lại thành nắm, khớp xương trắng bệch.
Tống Diểu về đến nhà, giúp việc vừa cười vừa ra đón, "Mợ chủ về rồi."
"Vâng." Tổng Diểu gật đầu, nhìn thấy đôi giày da đen ở thềm cửa.
Thím Từ cười mập mờ, "Bà đi chơi bài rồi, cậu thì mới về, bảo mợ về rồi thì lên phòng sách"
Hôm nay là sinh nhật cô.
Tổng Diểu nhìn sắc mặt thím Từ, họng hơi khô.
"Ối! Sao người mợ ướt sũng thế này, mợ mau đi tắm trước đi"
Tống Diểu gật đầu rồi đi lên lầu, cô ngập ngừng trước cửa phòng sách của Sở Thiệu Ngôn rồi 7 nhắm mắt đi qua.
Tổng Diểu tắm vội vàng rồi chọn một chiếc váy liền dài đến đầu gối màu lam nhạt, thêu một khóm nhài ở eo bên trái.
Ban nãy thím Từ lén bảo cô khi đưa khăn, hôm nay Thiệu Ngôn đã mua một bó hoa hồng xanh to, để ở phòng sách.
Tống Diểu hơi hồi hộp.
Cánh cửa phòng sách đã mở ra trước khi cô kịp gõ cửa.
Sở Thiệu Ngổn đang đứng lạnh tanh trước cửa phòng.
Khi không cười, đường nét khuôn mặt hắn mang đến cho người khác cảm giác rất mạnh mẽ. Đôi mắt hẹp dài đa tình đấy, nhưng đáy mắt lại khắc vẻ lạnh lùng. Hắn chưa thay đồ, bộ đồ tây màu đen tốn rõ phong thái cao quý trời sinh của hắn.
"Về rồi sao không lên đây ngay?"
Tổng Diểu sững người, tai nóng lên, "...Ban nãy ở tiệc làm ướt đồ, tôi đi tắm trước."
Gã đàn ông chưa nghe hết câu đã bực bội đi vào trong phòng sạch, để lại cho Tổng Diểu một bóng lưng lạnh giá.
Tổng Diểu mấp máy môi rồi lặng lẽ theo sau.
Căn phòng sách được bài trí hoàn toàn theo phong cách của Sở Thiệu Ngôn, thoải mái nhưng vẫn lộng lẫy. Cả căn phòng được bài trí theo tông màu nâu đậm, trừ bó hoa hồng xanh đang đặt trên bàn trà.