Chung cư Lan Uyển là một chung cư cao cấp tấc đất tấc vàng tại thành phố B. Đây không phải là nơi mà những người giàu bình thường có thể ở được, cũng không phải là nơi mà những người quyền thể bình thường có thể mua nội bộ được. Nghe nói đây là dự án được Hoắc Thị phát triển hai năm trước, đã được bán hết khi nó vẫn đang trong giai đoạn quy hoạch. Lúc đó, Dương Tinh cũng muốn mua một căn cho cô và Sở Thiệu Ngôn làm nhà cưới, nhưng tiếc là bà không mua được.
Tổng Diểu nghĩ đến chuyện Sở Thiệu Ngôn gọi điện bị cô cúp máy cũng không gọi lại nữa, cô cười tự giễu.
Bảo vệ nhìn thấy chiếc xe Tổng Diểu lái liền vội vàng mở hàng rào bảo vệ ra, chiếc xe đi thẳng đến bãi đậu xe mà không bị cản trở gì.
Sau khi đậu xe, Tống Diểu hơi lo lắng.
Hoắc Thiên Kinh là một người đàn ông cao trên một mét tám, tuy dáng người không phải dạng cường tráng, nhưng liếc nhìn là biết chắc chắn là dạng mặc quần áo thấy gầy, cởi quần áo ra thì đầy thịt, càng không cần nói đến việc lúc này anh đang say còn có thì cũng không có chút sức lực nào cả.
Trong bãi đậu xe đều là xe sang, nhưng không thấy một ai.
Tổng Diểu không dám bỏ anh ở lại một mình rồi đi gọi người, chỉ có thể mở cửa sau ra, cắn răng đỡ Hoắc Thiên Kình xuống xe.
Cũng may là tuy Hoắc Thiên Kình say đến mức không thể nhận ra ai với ai, nhưng vẫn có chút ý thức.
Khi Tống Diểu đỡ anh, anh cũng biết thuận thế xuống xe.
Ngay khi hai chân vừa chạm đất, cả người đều loạng choạng, cánh tay còn lại của Tổng biểu nhanh chóng nắm lấy tay vịn xe mới có thể miễn cưỡng đứng vững được.
"Nể tình tôi vất vả chịu thương chịu khó, nếu sau này Thiên Tình Thủy Loan bị tối giành được rồi, anh cho Sở Thị chút lợi nhuận được không?"
Biết rằng Hoắc Thiên Kình không nghe rõ nên Tống Diểu lẩm bẩm vài câu, cô dùng chân móc mép cửa xe rồi đóng lại, không để ý rằng lúc này người đàn ông đáng lẽ ra phải nhắm mắt, mặt không biểu cảm lại âm thầm nhếch mép.
"Nặng quá..."
Tống Diểu dìu Hoắc Thiên Kình đi được vài bước, khóa xe lại rồi đi tới chỗ thang máy.
Lúc trước cô chỉ từng tiếp xúc cơ thể với Sở Thiệu Ngôn, lúc này Tổng biểu cảm thấy hơi ngượng ngùng khi phải dìu một người đàn ông không thân thiết cho lắm, nhưng may là người đàn ông không có ý thức, không tạo nên cảnh tượng gượng gạo nào.
Khi đi qua một bậc cầu thang nhỏ, Tống Diểu vô thức đi chậm lại, vừa mới đặt chân xuống thì cảm giác chóng mặt chợt ập đến.
"A--"
Cô giẫm trượt, ngã xuống cùng với Hoắc Thiên Kình.
Không biết có phải là ảo giác của cô không, khi ngã xuống dường như có một bàn tay chắn đầu CÔ.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu trầm thấp, cô ngã thẳng lên người của Hoắc Thiên Kình.
Cảm giác mềm mại lành lạnh trên môi truyền tới, mang theo mùi bạc hà và thuốc lá.
Tống Diểu đột nhiên mở to mắt, cô không ngờ cú ngã này lại khiến cô hôn lên môi người đàn ông trước mặt...
Trên người anh rất thơm, Tổng Diểu không cảm thấy khó chịu, những tư thế này khiến cô vừa hoảng sợ vừa xấu hổ, cô vội vàng bò dậy khỏi người Hoắc Thiên Kinh, nhìn người đàn ông vẫn đang nằm trên mặt đất.
Trông anh không được khỏe lắm, dưới ánh đèn của bãi đậu xe trong sắc mặt anh tải đi rất nhiều, ngã mạnh như vậy mà anh vẫn không tỉnh lại, nhưng hai chân mày nhíu chặt cho thấy lúc này anh bị ngã rất đau.
Tổng Diểu vô thức sờ môi mình, không biết là vì bị sốt hay vì xấu hổ mà rất đỏ. Cô tức giận với chính mình nhưng cũng biết không thể trách ai được, vừa rồi nếu không phải Hoắc Thiên Kình ngã xuống phía dưới thì có lẽ cô đã không bò dậy nổi rồi.
Cắn chặt răng, Tống Diểu lại cúi xuống đỡ Hoắc Thiên Kình dậy.
Vào thang máy rồi nhẩn số tầng, sau đó lại ra khỏi thang máy.
Mỗi tầng của chung cư Lan Uyển đều chỉ có một hộ gia đình, khi đi ra, Tống Diểu lại ngơ ngác một lần nữa. Trần Liễm không đưa chìa khóa nhà Hoắc Thiên Kình cho cô. Nói cách khác, chìa khóa bấy giờ đang ở... trên người Hoắc Thiên Kình?
Tống Diểu nhìn túi quần của người đàn ông, mặt nóng lên.
Cô dựa vào tường, cũng kéo Hoắc Thiên Kình dựa vào tường luôn để chừa một tay ra.