"Cô là trưởng nhóm A, tối là trưởng nhóm B, cả hai chúng ta đều có địa vị như nhau trong công ty! Tống Diểu, cô coi thường sắp xếp của cấp trên như vậy có phải là vì cô và Hoắc Thị có giao dịch gì không thể để người khác biết không, cô sợ tôi biết nên mới vội vàng hất tôi ra!"
Thấy xung quanh càng ngày càng có nhiều đồng nghiệp xúm lại xem náo nhiệt, trong mắt Phương Hâm lóe lên sự ghen tị, "Ồ, tôi biết rồi, tôi đã nói mà, sao Hoắc Thị lại đồng ý dự án này một cách dễ dàng như vậy. Tổng Diểu, chẳng lẽ cô và giám đốc Lưu của bộ phận dự án Hoắc Thị có."
Cô ả muốn nói lại thôi, thấy đồng nghiệp nhìn Tống Diểu bằng ánh mắt khinh thường, cô ả liền trở nên đắc ý, "Tổng Diểu, giám đốc Lưu đó có thể làm ba cô rồi, vừa già vừa xấu, vất vả cho cô hy sinh bản thân vì công ty, nhưng nhỡ may cuối cùng công ty chúng ta không được Hoắc Thị chọn thì chẳng phải cô lỗ to rồi hay sao?... Phải rồi, tôi nhớ là cô thích sếp Sở của chúng ta đúng không? Không quyến rũ được sếp Sở thì cô cũng không cần hạ thấp gu của mình như vậy chứ... ả--!”
"Nói đủ chưa!"
Tống Diểu cầm cốc cà phê lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt bị cà phê làm bỏng đến mức nhảy dựng lên.
Trong lòng cô thấy buồn nôn, người phụ nữ trước mặt chính là gu của Sở Thiệu Ngôn, một người phụ nữ hư vinh và ngu ngốc, Sở Thiệu Ngôn thà tìm cô ả cũng không cần mình. Anh ta ghét mình đến mức nào chứ?! Phải chà đạp lên tôn nghiêm của mình như vậy sao!
"A a! Tổng Diểu, cô là... cô là cái đồ khốn nạn!"
Hôm nay Phương Hâm đang mặc bộ quần áo hiệu Chanel Sở Thiệu Ngôn mua cho, giá một bộ tương đương với một năm tiền lương của cô ả. Nhìn cà phê màu nâu chảy dài từ cổ đến vạt áo, vẽ thành những đường nét xấu xí, cô ả gần như phát điên!
"Nói năng đàng hoàng một chút đi."
Tống Diểu cố chịu đựng cơn chóng mặt, tay không cầm cốc buông bên người nắm chặt lại, "Tôi cũng rất ngạc nhiên khi bản phác thảo thiết kế có thể được chọn. Nhưng bữa cơm tối hôm qua là sếp Hoắc thảo luận bản thảo với tôi, cô thử đi quyến rũ sếp Hoắc cho tôi xem nào? Cô nói cô là trưởng nhóm B, cô đã thiết kế được cái gì đàng hoàng chưa? Nếu không có năng lực thiết kế thì làm những việc mình có thể làm được đi! Không ai cản cô đâu."
Bây giờ không ai trong công ty là không biết Phương Hâm dựa vào sếp Sở để ngồi vào vị trí trưởng nhóm B, câu nói 'không có năng lực thiết kế thì làm những việc mình có thể làm được đi" của Tống Diều giống như một cái bạt tai tát mạnh vào mặt cô ả.
Sắc mặt cô ả đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, "Cô... Tổng Diệu, cô..."
"Ở đây làm gì vậy, không cần làm việc nữa à?"
Đột nhiên một giọng nói trầm thấp và mạnh mẽ phá vỡ bầu không khí.
Không biết Sở Thiệu Ngôn đến bộ phận thiết kế từ lúc nào.
Dáng người hắn thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc, mang chút hình tượng không giận tự uy đứng trong phòng thiết kế, mọi người đều trở về vị trí làm việc của mình, chỉ còn lại Tống Diểu đang ở chỗ làm việc của mình và Phương Hâm.
Ngay khi Phương Hâm nhìn thấy Sở Thiệu Ngôn, đôi mắt cô ả lập tức ngấn lệ vì tủi thân, chạy đến trước mắt Sở Thiệu Ngôn và kéo một tay của hắn.
"Thiệu... sếp Sở, anh đến phân xử đi, em chỉ hỏi Tổng Diểu về việc tối hôm qua đến Hoắc Thị để
bàn về dự án Thiên Tình Thủy Loan, sao lại không thông báo cho em? Không ngờ cô ta không chỉ chửi em là không có năng lực, không xứng giữ vị trí trưởng nhóm B, mà còn hắt cà phê lên người em nữa, bộ quần áo này là bộ em thích nhất trong số quần áo anh mua cho em..."
Cô ả cắn môi, đôi mắt đỏ hoe cộng thêm bộ dạng nhếch nhác trông vô cùng đáng thương.
Tống Diểu sờ trán, hình như còn nóng hơn vừa nãy.
Cô cũng không đợi Sở Thiệu Ngôn nói gì, dù sao cũng sẽ không nói lời nào tốt đẹp giúp cô, VÌ vậy cô chỉ ngồi xuống, cầm tờ giấy nháp tiếp tục tính toán.
"Sau khi tan làm, anh sẽ cùng em đi mua bộ mới"
Giọng nói trầm thấp mang theo chút dịu dàng của Sở Thiệu Ngôn truyền đến.
Tay đang cầm bút tính toán của Tổng Diểu khựng lại, hốc mắt đột nhiên nóng rực.