Người đàn ông trung niên cười ha ha, lại nhìn Tống Diểu mới trả lời: “Cháu cũng biết Hoài Sinh chạy đi học y mà, giờ nhà chú chẳng còn ai kế thừa cả. Chú Tần đầu có may mắn như ba cháu, sớm bỏ xó công ty đi chơi khắp nơi được”
Hai người đàn ông cười, ngầm hiểu ý của nhau.
Tống Diểu hơi bực bội.
Sau khi lên xe, chiếc xe nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ.
Giao thông ở thành phố B hơi tắc, Tống Diểu ngồi cạnh Hoắc Thiên Kình mà cứ cảm thấy không được tự nhiên, người đàn ông vẫn không nói lời nào, cô cầm lòng không đậu, quay đầu nhìn người đàn ông có góc nghiêng hoàn mỹ như một vị thần: “Lúc nãy lý ra anh nên giải thích một chút, tôi không phải là...” Nói tới đây, cô hơi xấu hổ.
Khi nãy anh nói vậy rất dễ khiến người ta hiểu lầm, nghĩ cô là... bạn gái của anh.
Hoắc Thiên Kình liếc thấy vẻ lúng túng của cô bèn cong môi, thản nhiên hỏi: “Cô điều tra sở thích của tôi chưa?”
Đổi chủ đề một cách quả rõ ràng.
Tống Diểu hơi bối rối, nhưng thấy anh cuối cùng cũng đi vào chủ đề nói chuyện mà cô muốn, đành phải gật đầu: “Tôi xem rồi nhưng cũng chỉ là quan điểm một chiều, ví như nói sếp Hoắc rất thích phong cách chủ nghĩa tân cổ điển, nhưng nhà sếp Hoắc lại thiên về phong cách chủ nghĩa hiện đại vừa gọn gàng vừa phóng khoáng” Cô tạm dừng, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang
lái xe: “Không biết sếp Hoắc có ý kiến gì về phong cách kiến trúc của khu biệt thự Thiên Tình Thuỷ Loan lần này?”
Hơn cả thiết kế nội thất, thiết kế kiến trúc mới là điểm nhấn của dự án Thiên Tình Thuỷ Loan lần này!
Tống Diểu chỉ thấy nửa gương mặt của Hoắc Thiên Kình.
Cửa sổ xe bên kia mở hờ, ánh nắng chiếu xiên vào, phủ trên đầu anh một lớp vàng nhạt khiến anh giảm đi phần nào lạnh lùng và càng thêm dịu dàng.
“Tuy Thiên Tình Thuỷ Loan là một khu biệt thự cao cấp nhưng nó cũng chỉ là khu chung cư thôi” Giọng anh rất trầm, có cảm giác lành lạnh và trong trẻo vào buổi sáng: “Phong cách chủ nghĩa tân cổ điển có thể áp dụng vào việc thiết kế phong cách tổng thể của khu biệt thự, nhưng lại không phù hợp với thiết kế nội thất.”
Tống Diểu khựng lại, tia sáng lướt qua trong đáy mắt.
“Sếp Hoắc, tôi nhất định sẽ cố gắng vẽ bản thảo thiết kế thật hoàn hảo!”
Tổng Diểu rất háo hức, cầm lòng không đậu mà buông lời hứa hẹn với người đàn ông trước mặt. Mắt cô cong cong, ánh mắt lấp lánh như sao sảng, đầu còn dáng vẻ trầm lặng vừa rồi, khuôn mặt dịu dàng cũng trở nên rạng rỡ hơn nhờ nụ cười này.
Hoắc Thiên Kình nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng lòng bàn tay ngậm đầy ý cười trước mặt mình, hoá ra chỉ ngần ấy đã đủ làm cô thoả mãn rồi sao?
Anh ngả người về phía sau, bỗng nhiên nhìn sang cô với thâm ý khác: “Cô điều tra sở thích của tôi chỉ vì bản thiết kế này à?”
Đường nét góc nghiêng của anh tinh xảo đến mức gần như hoàn mỹ, độ cong nơi đuôi mắt hẹp dài, bình thường nhìn sẽ chỉ cảm thấy sắc bén và nghiêm túc, lúc này đuôi mắt hơi cong lại đượm nét dịu dàng.
Không, độ cong như vậy có hơi dịu dàng quá đối với anh.
Tống Diểu sững sờ, tim hẫng một nhịp, vội vàng né tránh ánh mắt của Hoắc Thiên Kinh: “Tất cả đều phục vụ cho việc thiết kế một khu biệt thự có thể khiến Hoắc Thị hài lòng, đây là chuyện vô cùng quan trọng đối với Sở Thị cũng như với tôi”
Hoắc Thiên Kình thấy có nhìn ra ngoài cửa sổ xe một cách mất tự nhiên, độ cong trên khoé miệng càng sâu như không nghe thấy câu trả lời nghiêm túc của cô ban nãy, hỏi thẳng: “Cô xem video toạ đàm của tôi sảng qua chưa?”
Tâm trạng phấn khích mới này dần dần trở nên thấp thỏm và quẫn bách, Tống Diểu không biết Hoắc Thiên Kinh có ý gì, anh muốn nói đoạn liên quan đến việc phát triển sự nghiệp của anh hay đoạn cuối...
“Cô nghĩ gì về những lời tôi nói ngày hôm qua?”
Như thể những gì vừa nói chưa đủ trọng lượng, anh dừng xe khi đèn tín hiệu chuyển đỏ, xoay người thản nhiên hỏi thêm một câu.
Người đàn ông trước mặt vốn đã đẹp trai, bộ vest được may đo vừa vặn giảm bớt sự sắc bén của anh, nét quyến rũ được tối mài qua thời gian dài ấn trong sự lười nhác bông lộ ra vẻ bí ẩn.
Bị đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn, lòng bàn tay Tống Diểu toát mồ hôi, những chuyện xảy ra ngày hôm nay làm có thấy lạ... nhưng mong đừng như cô nghĩ.
Cô siết tay thật chặt, đầu óc rối bời, khó hiểu: “Hả... Toạ đàm gì?”
Hoắc Thiên Kình nghiêm túc nhìn kỹ gương mặt cô, nhưng ngay sau đó anh hờ hững cong môi: “Bỏ đi, coi như tôi chưa hỏi gì?
Đèn xanh, anh thả phanh.
Tổng Diểu lặng lẽ thở phào.