Cô còn chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với Sở Thiệu Ngôn, nhưng Hoắc Thiên Kình đã bất tỉnh, sau này tỉnh lại cũng sẽ không nhớ rõ hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Cô thò một tay vào túi quần của Hoắc Thiên Kình.
Vì ôm sát đùi nên trong túi quần âm ẩm nhưng không khiến người ta phản cảm. Tổng Diểu sờ một hồi nhưng không tìm thấy chìa khóa, trên trán cô đổ mồ hôi.
Đùi của người đàn ông cơ bắp rõ ràng và rắn chắc, cho dù cô đã cực kỳ cẩn thận nhưng vẫn không tránh khỏi tiếp xúc.
Không biết là vì sốt hay vì xấu hổ, mặt cô đỏ bừng đến tận mang tai, sau đó đành phải đổi sang túi bên kia tiếp tục tìm chìa khóa. Bởi vì túi bên kia xa hơn và cũng hơi trái chiều nên Tống Diểu sờ mấy lần, khi bản thân xấu hổ đến mức ngạt thở thì cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa.
Không biết có phải là ảo giác của cô không, cô cảm thấy cơ thể người đàn ông như cứng lại một chút.
Cô thở ra một hơi thật sâu, sau đó lại liếc nhìn người đàn ông dù có nhắm mắt cũng đẹp trai đến mức khiến thần phật phẫn nộ, mặt nóng bừng. Nghĩ đến những gì Tần Tiểu Tiểu luôn lải nhải bên tai cô mỗi ngày, cô không nhịn được mà nói nhỏ: "Nếu Tần Tiểu Tiểu biết được mọi chuyện tối nay, chắc mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được."
Nói xong, cô cầm chìa khóa cắm vào ổ rồi mở cửa ra, dìu người đàn ông vào.
Căn hộ có hai tầng, Tổng Diểu đã hoàn toàn không còn chút sức lực nào rồi, dứt khoát đặt người lên sofa rồi lau mồ hôi trên trán, bước vào phòng bếp.
Tủ lạnh có đầy đủ đồ, sau khi Tống Diểu kết hôn với Sở Thiệu Ngôn, để trở thành một người vợ đủ tư cách, cô đã học được kỹ năng trong nhà bếp, vì vậy dễ dàng làm một bát canh giải rượu và đặt lên bàn uống nước.
Lúc này cô mới quan sát căn hộ của Hoắc Thiên Kình.
Nó rất sạch sẽ và ngăn nắp, vừa nhìn đã biết là căn hộ của một người đàn ông độc thân. Tất cả các tông màu đều là màu tối, chủ yếu là phong cách hiện đại đen trắng.
Từ chi tiết cho thấy, đời tư của Hoắc Thiên Kình rất lành mạnh, không có quần áo của người phụ nữ sót lại, ngay cả một sợi tóc dài cũng không có.
Tại thành phố B có rất nhiều gia tộc giàu có, từ Sở Thiệu Ngôn và bạn bè chơi từ bé của hắn có thể thấy rằng đời tư của đàn ông trong giới thượng lưu hỗn loạn như thế nào. Xét về địa vị và tài sản, khó có thể thấy được rằng Hoắc Thiên Kình là một người đàn ông chung thủy như vậy.
Cô quay lại nhìn người đàn ông đang ngủ say trên ghế sofa, hai mắt nhắm lại che đi sự sắc bén trong mắt, khuôn mặt ôn hòa hơn rất nhiều. Các đường nét góc cạnh rõ ràng, thậm chí có thể dùng tinh tế để hình dung, Tổng Diểu không thể tìm thấy một chút khuyết điểm nào trên đó. Một người đàn ông như vậy lại yêu thầm một người phụ nữ?
Tống Diểu lắc đầu, nếu như khi anh tỉnh táo chắc chắn sẽ không để cho mình dìu anh về nhà.
Cô bước vào phòng ngủ của anh, lấy một chiếc chăn mềm ra và đắp cho anh.
Sau đó ngồi xuống ghế sofa đối diện với Hoắc Thiên Kình.
Vừa làm xong một loạt động tác này, cô rất mệt, định nghỉ ngơi một chút rồi rời đi.
Nhưng dần dần, ngồi trở thành ngả ra, ngả ra trở thành... hoàn toàn nằm trên ghế sofa.
Khi ý thức của cô dần biến mất, cô đã quên mất đây không phải là nhà của mình từ lâu rồi.
Phòng khách rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng, yên tĩnh đến mức đẹp đẽ.
Lúc này người đàn ông vẫn luôn nhắm mắt từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt ấy, trong trẻo và vương chút lạnh lùng, lặng lẽ nhìn mọi vật xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ đang cuộn mình ngủ say trên ghế sofa đối diện thì ánh mắt anh chậm lại, khóe
miệng hơi cong lên.
Nhẹ nhàng đứng dậy, chiếc chăn mềm mại trên người trượt xuống.
Đặt chăn sang một bên, anh đi thẳng đến trước ghế sofa Tổng Diểu đang năm mới phát hiện ra
mặt của cô đỏ bừng không bình thường, hô hấp gấp gáp.
Sắc mặt hơi trầm xuống, Hoắc Thiên Kình sờ trán cô, nóng đến đáng sợ, anh nhanh chóng bị cô lên.