Tống Diểu nhìn bó hoa, cô ngập ngừng rồi đi về phía gã đàn ông đang chỉnh cà vạt.
"Thiệu Ngôn, em tưởng anh không nhớ hôm nay là sinh nhật em."
Sự tủi thân phải chịu trong bữa tiệc chúc mừng đã dịu đi không ít, Tổng Diểu đang định đón lấy chiếc cà vạt của Sở Thiệu Ngôn thì bị hắn tránh đi.
"Sinh nhật cô?" Dường như đến bây giờ Sở Thiệu Ngôn mới để ý thấy bộ đồ Tổng Diểu mặc. Hắn liếc nhìn bó hoa hồng cách đó không xa rồi ngoái lại nhìn Tống Diểu, như cười như không, "Cô tưởng bó hoa kia là để tặng cô à?"
Cơ thể Tổng Diểu đột nhiên cứng đờ, trên mặt lộ vẻ bối rối.
Vừa rồi nghe thấy thím Từ nói vậy, trong lòng cô quả thật đã rất mong đợi.
Đã biết chuyện đó không thể xảy ra, tại sao cứ phải ngu ngốc đến mức lần nào cũng tự rước lấy nhục như vậy chứ?
"Anh tìm em... có chuyện gì sao?" Giọng cô khô khốc.
"Tôi tưởng cô sẽ biết điều nhưng không ngờ lại ngày càng tồi tệ hơn, chuyện lần này Kena không so đo với cô, nhưng tôi hi vọng không có lần sau."
Sở Thiệu Ngôn mở ngăn kéo bàn làm việc rồi lạnh lùng nói.
Phần tóc mai bên góc mặt nghiêng gọn gàng sạch sẽ, có thể nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của anh qua chiếc gương soi toàn thân, vẫn là bộ dạng lạnh lùng hàng ngày khi đối diện với cô.
Bó hoa hồng xanh nằm trong phòng sách, lặng lẽ khoe sắc tỏa hương.
Trái tim cố tỏ ra mạnh mẽ của Tô Diểu cũng không nhịn được mà run rẩy.
"Không phải em."
Cô khẽ nói.
Sở Thiệu Ngôn lấy trong ngăn kéo ra một chiếc hộp nhung đỏ hình trái tim, hắn đã ăn mặc chỉnh tề, quần áo phẳng phiu.
Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, khi ngẩng đầu lên, trên mặt ngoài vẻ mất kiên nhẫn còn. thêm chút lạnh lùng, "Tô Diểu, đừng dùng mấy thủ đoạn dơ bẩn đó với người phụ nữ của tôi, tôi đã cho cô cuộc hôn nhân mà cô muốn, cô còn gì không hài lòng nữa ư?"
"Nếu cô muốn cơ thể tôi thì xin lỗi, tôi không có hứng với cô, nếu cô muốn trái tim tôi..."
"Em đã nói rồi, em không đẩy Kena!"
Tô Diểu nhắm mắt nghiến răng ngắt lời trước khi hắn nói ra những lời càng khó nghe hơn.
Môi cô trắng bệch, cơ thể run rẩy như sắp ngã xuống đất đến nơi.
Sở Thiệu Ngôn sầm mặt.
"Ý cô là cô ấy nói dối?"
Sở Thiệu Ngôn cười khẩy một tiếng, hắn quay người lại, đáy mắt lộ vẻ chán ghét.
"Cô có biết cô ấy không biết bơi không, nếu chậm thêm chút nữa thì sẽ xảy ra án mạng, cô tưởng cô còn có thể yên ổn đứng ở chỗ này à?!"
"Thiệu Ngôn, trong lòng anh, em là người tồi tệ đến thế ư?" Nỗi oan ức và đau khổ mấy ngày qua khiến cô không nhịn nổi nữa, Tô Diểu cay đắng nhìn Sở Thiệu Ngôn, "Em không đẩy cô ta, do cô ta tự ngã xuống nước, cô ta sỉ nhục em, cô ta muốn em rời khỏi anh, em chưa bao giờ muốn hại cô ta!"
Gò má thon gầy càng khiến mắt cô trông to tròn hơn, nhưng ánh mắt cô lúc này chỉ tràn ngập đau thương.
Sở Thiệu Ngôn nhìn đôi mắt trong như nước mùa thu bị bao phủ bởi sương mù thì thoáng ngày người, sau đó sắc mặt hắn càng xấu hơn. Nhìn dáng vẻ ương ngạnh của người phụ nữ trước
mắt, lại nghĩ tới dáng vẻ run lẩy bẩy báo hẳn đừng trách Tô Diểu của Kena khi nép trong lòng hắn, hắn bỗng cảm thấy mất kiên nhẫn, không nghĩ ngợi gì mà đẩy người phụ nữ đứng trước mặt mình ra.
"Chưa từng gặp người phụ nữ nào ác độc như cô!"
nhợt. "Rầm" một tiếng, Tô Diểu lảo đảo vài bước, suýt chút nữa đã ngã xuống đất, sắc mặt lập tức tái
Sở Thiệu Ngôn lại chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, cầm lấy bó hoa hồng xanh kia rồi bước ra ngoài.