• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô đứng lên khóa vòi nước, nhìn người phụ nữ sắc mặt trắng bệch như dã quý trong gương, muốn mỉm cười nhưng lại xấu hơn cả khóc. 

Cô vừa ra khỏi phòng vệ sinh, cổng biệt thự đã bị mở ra từ bên ngoài. 

Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Tổng Diểu cũng không quay đầu lại. 

Nếu hắn đã chán ghét cô, vậy thì cô tội gì phải sáp lại gần? 

Cô nhìn thẳng phía trước muốn đi lên lầu, lại phát hiện tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, vào lúc cô chưa kịp phản ứng lại thì tay phải cô đã bị bắt lấy, "Tối nay cô đi đâu?" 

Sở Thiệu Ngôn lạnh lùng, siết chặt cổ tay cô không chút nể nang. 

Tống Diểu chỉ cảm thấy hình như cổ tay cô sắp trật khớp rồi, cô quay người lại, giọng điệu đà nén và lạnh nhạt, "Ăn tối với người ta." 

"Ai?" 

Sở Thiệu Ngôn nhìn vào mắt cô. 

Mắt Tống Diểu rất đẹp, không phải kiểu đẹp lộ liễu mà là vẻ đẹp nhẹ nhàng trầm tĩnh, ngũ quan tinh xảo không có chút lực công kích nào, mỗi lần nhìn cô đều khiến người ta cảm thấy tâm trạng bực bội trong người cũng dịu đi rất nhiều. 

Sở Thiệu Ngôn ngẩn người trong giây lát, hắn nghĩ, nếu người trước mặt này không phải người đàn bà tâm địa rắn rết thì có lẽ hắn sẽ miễn cưỡng đồng ý chung sống với cô. 

Nhưng suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu này lập tức bị hắn vứt qua một bên. 

Sắc mặt Sở Thiệu Ngôn bỗng sa sầm trong nháy mắt, "Chắc không phải lại cùng một đám đàn ông ăn tối đâu nhỉ? Ăn tối ư, Tống Diểu, cô sẽ không làm lén làm chuyện gì sau lưng tôi đâu nhỉ? Bàn chuyện làm ăn với khách hàng thể nào, hả?" 

Nói đến chữ cuối cùng, giọng điệu hắn dần trở nên ác liệt và bất mãn hơn. 

Tống Diểu nhìn gã đàn ông trước mặt, không cần đoán cũng biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, giây phút này có chỉ cảm thấy vô cùng mỉa mai và trống rỗng. 

Cô rút mạnh cánh tay đang bị hắn nắm lấy kia, cơ thể loạng choạng hai bước, lạnh nhạt lên tiếng, "Thế nào, tôi bàn chuyện làm ăn với khách hàng năm, anh giận lắm à?" 

Cô thấp giọng cười, tiếng cười hơi lạnh lẽo, "Sở Thiệu Ngôn, tôi tưởng anh không quan tâm đến chuyện của tôi nữa chứ, hoặc tôi nên hỏi rằng, anh còn quan tâm đến tôi à?" 

Sở Thiệu Ngôn mím chặt môi không đáp. 

Trong lòng Tống Diểu rất khó chịu, mặt mày lãnh đạm, cô không nói gì mà dứt khoát xoay người lên lầu. 

Cũng không biết có phải vì ngồi trong nước lạnh hay không mà đêm nay Tống Diểu hơi sốt, khoảng thời gian đầu luôn nằm mơ, từ cảnh cô và Sở Thiệu Ngôn gặp nhau, sau đó cô chỉ có thể yên lặng nhìn hắn và người phụ nữ khác tình chàng ý thiếp, sau đó tới lúc hai người ở bên nhau rồi kết hôn, cuối cùng dừng lại ở cảnh hôn lễ của hai người. 

Mắt Sở Thiệu Ngôn đỏ ngầu, sắc mặt mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập vẻ oán hận, hắn lạnh lùng hỏi cô: "Tôi hỏi lại lần nữa, cô có làm chuyện có lỗi với tôi không?!" 

Cô nắm chặt tay, bất chấp mà lắc đầu. 

Sắc mặt Sở Thiệu Ngôn lập tức u ám, "Được, như có mong muốn." 

Ánh mắt tràn ngập oán hận của hắn lặp lại một lần nữa trong giấc mơ, cuối cùng khiến Tổng Diểu tỉnh lại vì sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK