Không biết Tô Diểu lấy dũng khí từ đâu ra, cũng không quan tâm cánh tay bị đau kia, chạy tới chắn trước mặt Sở Thiệu Ngôn, "Muộn thế này rồi anh còn đi đâu?"
Mắt Sở Thiệu Ngôn lạnh lẽo, "Trảnh ra!"
Đáy mắt Tô Diểu bị sương mù che phủ, cô nương theo cánh tay đang ngăn cản gã đàn ông rồi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay mình.
Đó chỉ là chiếc nhẫn bạc bình thường mua ở một cửa hàng nhỏ, lúc quan hệ của hai người chưa cứng nhắc như hiện giờ, người đàn ông này đã tiện tay mua nó cho cô, cô coi chiếc nhẫn như báu vật. Lúc kết hôn, hắn chán ghét cô nên đến một chiếc nhẫn kim cương cũng không mua cho cô, cô liền mang chiếc nhẫn này đeo lên.
"Sở Thiệu Ngôn, anh đã kết hôn rồi, anh biết bản thân đang làm gì không!"
Tô Diểu không nhịn được mà lớn tiếng nói.
Trong hai năm qua, cô không có lấy một ngày vui vẻ, mỗi ngày mở mắt ra liền nhìn thấy ảnh chụp của gã đàn ông này và những người phụ nữ khác.
cánh tay lần nữa bị đẩy mạnh ra, giọng nói lạnh như băng của Sở Thiều Ngôn vang lên cùng tiếng đóng cửa, "Kể từ ngày đầu tiên gả vào nhà họ Sở thì cô nên biết mình sẽ phải sống như thế nào."
Tô Diểu run rẩy cả người, thẫn thờ ngồi dưới đất.
Đợi đến khi tiếng đóng cửa dưới tầng vọng đến, thím Từ mới ngậm ngùi bước vào phòng sách rồi khẽ than một tiếng, "Mợ không sao chứ?"
Tô Diểu chậm rãi đứng dậy rồi sờ lên mặt, hoàn toàn khô ráo, cô hơi hoảng loạn lắc đầu rồi rời khỏi phòng sách, quay về phòng mình.
Buổi sáng tỉnh dậy, Tống Diểu ngẩn ngơ nhìn căn phòng trống trải.
Chắc Sở Thiệu Ngôn đã quên sinh nhật hai mươi tư tuổi hôm qua của cô rồi, hoặc là hắn chưa từng nhớ, hắn ôm bó hoa hồng đi rồi qua đêm cùng người phụ nữ khác, chỉ để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng.
Sau khi mặc xong quần áo cô liền xuống lầu, Dương Tinh liên tiến tới.
"Diểu Diểu, bữa sáng xong rồi, mau ăn sáng thôi."
Có lẽ Dương Tinh là hi vọng duy nhất của cô trong ngôi nhà này. Tống Diểu không muốn để lộ cảm xúc tồi tệ của mình trước mặt bà, cô gật đầu rồi ngồi vào bàn ăn.
"Diểu Diểu, mẹ biết tối qua Thiệu Ngôn lại khiến con đau lòng, con đừng buồn, mẹ luôn đứng về phía con, rồi Thiệu Ngôn sẽ nhận ra ai mới là người phụ nữ mà nó nên ở bên thôi."
Dương Tinh nhẹ nhàng an ủi.
Tống Diểu không trả lời, khóe mắt cô hơi nóng lên.
Dương Tinh thở dài rồi nhét đũa vào tay cô, "Ăn đi con, Thiệu Ngôn nói sáng nay có việc nên đi trước rồi, lát nữa mẹ bảo tài xế đưa con đi làm."
Bà vừa dứt lời thì thím Từ cầm một tờ báo bước vào.
"Bảo của bà đây ạ".
Thím Từ vừa đặt tờ báo lên bàn ăn liền thấy Dương Tinh thay đổi sắc mặt.
Bà ấy muốn lấy lại tờ báo kia nhưng đã muộn.
Ánh mắt Tống Diểu rơi vào tiêu đề trang nhất.
Trên đó là ảnh chụp người đàn ông tối qua vẫn còn có mặt ở nhà và một nữ ngôi sao nổi tiếng đang hôn nhau, địa điểm chụp lén là ở một khách sạn. Hiển nhiên...
Tối qua Sở Thiệu Ngôn không về nhà.
"Diểu Diểu. "
"Mẹ, con no rồi, con tới công ty trước"
Tổng Diểu vô cảm đứng lên, cầm túi xách rồi đi ra cửa lớn.
Dương Tinh phản ứng chậm một nhịp, chỉ đành đứng ở cửa nhìn Tống Diểu lái xe rời đi.
Thím Từ hơi thấp thỏm tiến lại gần, "Bà chủ, là lỗi của tôi."
"Không trách thím." Dương Tinh thở dài, khi quay đầu lại, vẻ mặt bà đã trở nên sắc bén hơn, "Lát nữa gọi cho Thiệu Ngôn, bảo nó tối nay bắt buộc phải về nhà, trừ phi nó không muốn nhận người mẹ này nữa!"
Thím Từ vội vàng gật đầu, "Vâng."