Quan Việt nghẹn họng, vẻ mặt như vừa ăn phải ruồi.
Trong phòng VIP ai mà không biết sự dũng mãnh của bà cụ nhà họ Quan chứ, khách sáo nói với Hoắc Thiên Kình là giới thiệu cho cháu trai một cô gái, nhưng ẩn ý là tìm một người phụ nữ để
đưa cháu mình lên giường sớm một chút.
Tần Hoài Sinh ngồi cạnh lật được con át tép, đột nhiên vỗ vai Quan Việt cười xấu xa, "Ai bảo cậu toàn làm người dẫn đầu, ngại quá, bộ hoa, đưa tiền đưa tiền."
Quan Việt bĩu môi, ném chip qua rồi ngửa bài.
"Không chơi nữa, suốt ngày ngồi cùng đám đàn ông như mấy người thật vô vị.
Lục Ngạn cười, "Nếu không muốn ngồi cùng đám đàn ông chúng tôi thì cậu có thể đi tìm phụ nū."
Quan Việt hừ một tiếng, không phải là hắn tự đề cao bản thân, có rất nhiều phụ nữ theo đuổi hắn, tùy tiện dẫn một người đến cũng có thể nở mặt. Nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ cái giới này, nếu không phải là người phụ nữ sẽ cùng mình đi đến cuối cùng thì sẽ không dễ dàng dẫn đến đây.
Quan Việt liếc nhìn sự bình tĩnh của Hoắc Thiên Kình, không muốn từ bỏ cho lắm, dứt khoát sát lại, "Anh tự, thật ra anh có thể đưa chị tư tới đây, sau này các anh em nhất định sẽ giúp đỡ chị ấy."
Thấy Hoắc Thiên Kình không lên tiếng, Quan Việt dần dần to gan hơn, nhìn về phía Trần Liễm bên cạnh, "Anh nói đi, anh tự để ý đến cô gái nhà nào rồi?"
Trần Liễm âm thầm sờ mũi, người đó không còn là cô gái nhà nào nữa rồi, là vợ nhà lành thì còn tạm.
Đương nhiên là anh ta không dám nói ra, nhưng... anh ta ho nhẹ một tiếng, ngoan ngoãn nói: “Sếp Hoắc, tôi vừa nhìn thấy có Tổng ở cửa Quan Đỉnh, sắc mặt cô ấy không tốt lắm."
Động tác châm thuốc của anh khựng lại, Quan Việt tinh ý nhanh chóng châm thuốc cho Hoắc Thiên Kình, hai mắt phát sáng, "Anh tự, cô Tổng này là ai vậy? Là người anh yêu thầm đấy à?"
Đôi mắt của Hoắc Thiên Kình hơi híp lại, liếc mắt nhìn khuôn mặt bợ đỡ của Quan Việt, ánh mắt có phần thâm sâu, nhưng không nói gì.
Nếu như là bình thường thì không biết anh đã dùng bao nhiêu ánh mắt sắc như dao bắn về phía hắn từ lâu rồi.
Có chuyện!
Quan Việt trong lòng ngứa ngáy muốn hỏi gì đó, nhưng lại thấy Hoắc Thiên Kình đột nhiên cầm. lấy vodka chưa uống bên cạnh, ngửa cổ uống sạch.
Hắn còn đang ngơ ngác thì Hoắc Thiên Kình đã đứng dậy rồi, cầm chiếc áo vest đen bên cạnh lên, đi ngang qua người hắn rồi ra khỏi phòng VIP.
Không biết thuốc hạ sốt hôm nay có tác dụng không, khi Tổng Diểu bước ra khỏi Quan Đỉnh liền cảm thấy khó chịu nên dứt khoát quay trở lại sảnh chờ rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cô sờ trán, hình như là càng ngày càng nóng hơn, cô muốn nghỉ ngơi một lúc rồi mới rời đi, nhưng lúc này một đám người tiến vào Quan Đỉnh.
Người đi đầu mặc một bộ đồ màu xám khói, tôn thêm khóe tóc mai càng thêm mạnh mẽ và lạnh lùng nghiêm túc, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm gì, là khuôn mặt Tống Diểu VÔ cùng quen thuộc.
Không ngờ lúc này Sở Thiệu Ngôn lại cùng nhóm bạn chơi từ bé của mình đến Quan Đỉnh.
Đám người họ rõ ràng là khách quen của Quan Đỉnh, người nào người nấy đều đang ôm một người phụ nữ ăn mặc nóng bỏng. Người trong lòng Sở Thiệu Ngôn thì dè dặt hơn một chút, mặc một chiếc váy trắng bồng bềnh, trang điểm cũng không quá đậm, cuộn mình trong lòng hắn như một chú chim nhỏ.
Tống Diểu đột nhiên đau lòng, cô lập tức bật dậy, còn chưa kịp quay người đi đã bị một người trong đám người đó phát hiện ra.
Cũng không biết hắn ta đã nói gì với Sở Thiệu Ngôn, sắc mặt của Sở Thiệu Ngôn trầm xuống, buông người phụ nữ trong lòng ra, vẻ mặt không vui đi về phía Tống Diểu.
Tống Diểu cầm túi xách trên ghế sofa lên, muốn rời đi từ phía bên kia của Quan Đỉnh, nhưng đột nhiên có người kéo cánh tay cô từ phía sau.