• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngốc ạ, Diểu biểu lớn rồi, sẽ có một người đàn ông khác thay mẹ chăm sóc cho Diểu Diểu thôi, 

Diểu Diểu phải sống thật vui vẻ nhé” 

Vui vẻ? 

Kể từ khi kết hôn với Sở Thiệu Ngôn, dường như từ này cũng rời xa cô. 

Cô cứ ngỡ Sở Thiệu Ngôn chính là người đàn ông sẽ mang lại hạnh phúc cho mình, nhưng cô vẫn chưa thể tỉnh khỏi cơn ác mộng suốt hai năm qua. 

Cô muốn nói chuyện cùng mẹ nhưng sau một luồng sáng trắng, người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp ấy dần đi xa. 

Tống Diểu giãy giụa dữ dội. 

Cô có thể cảm nhận tiếng ai đó đang nhỏ giọng trò chuyện, cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng quanh mình. Cô biết mẹ chỉ tồn tại trong giấc mơ, nhưng cô không muốn tỉnh lại và cũng không hi vọng mình tỉnh lại. 

Cô nhớ mẹ. 

Cơ thể nóng bức khó chịu, cô khẽ rên rỉ. 

Sau đó cơ thể mát lạnh, giống như có một vòng tay lạnh lẽo vừa ôm cô vào lòng. 

Lưng được vỗ về, nhịp nhàng ấm áp đến mức khiến cô muốn khóc. 

Tống Diểu vùi trong vòng tay ấy tìm tư thể thoải mái rồi lại ngủ thiếp đi. 

Tần Hoài Sinh nhìn khung cảnh trước mặt, người đàn ông không mê gái duy nhất trong nhóm đang “dịu dàng" ôm người phụ nữ kia trong lòng. 

Nếu không nhìn tận mắt, anh ta sẽ nghĩ đây hẳn là chuyện đùa vui. 

“Anh tư à, để tôi tiêm cho cô ấy nào” 

Tần Hoài Sinh nuốt nước bọt, lắc ống tiêm mới rút thuốc trước mặt người đàn ông, nhưng nét mặt anh lại càng tốt hơn. 

“Cô ấy bị sốt, đây là cách hạ sốt nhanh nhất.” 

Tần Hoài Sinh không dám lắc ống tiêm nữa, anh ta sờ mũi, anh giải thích. 

Chỉ tiêm một mũi thôi mà, phải chuyện gì nghiêm trọng đầu! 

Nhìn cái cách anh tự nâng niu như vậy, anh mà dám làm đau người phụ nữ trong lòng anh ấy, anh ấy có thể khiến anh không thể thấy mặt trời ngày mai! 

Hoắc Thiên Kình đỡ người phụ nữ trong lòng, ra hiệu cho Tần Hoài Sinh nhanh chân nhanh tay lên. 

Lúc cảm nhận được mũi kim đâm vào da thịt, cơ thể người phụ nữ trong lòng Hoắc Thiên Kình cứng đờ, anh mím chặt môi. 

Áp suất thấp phủ kín phòng ngủ. 

Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng Tần Hoài Sinh, tiêm xong kèm dặn dò một loạt điều cần chú ý, anh ta nhanh nhanh chóng chóng dọn đồ rời khỏi chung cư. 

Ra khỏi chung cư, anh ta lập tức lấy điện thoại gửi bức ảnh chụp lén hai người vào nhóm Wechat của họ. 

Như dự đoán, ảnh vừa gửi liền khiến mặt nước phẳng lặng dậy sóng. 

Quan Việt: “Đờ mờ, đấy là người con gái anh tự yêu thầm đó phỏng?” 

Tần Hoài Sinh: “Chắc vậy rồi, cưng lắm đấy, ánh mắt anh tự nhìn tôi lúc tiêm như muốn giết người ấy!” 

Quan Việt: “Sợ hãi! Con gái nhà nào đấy, gửi ảnh đi!” 

quen nhỉ..” Lục Ngạn: “Cậu ta mà dám chụp chính diện, ê nhưng sao tôi cảm thấy cô Tống này trông quên 

Tần Hoài Sinh cũng cảm thấy quen nhưng chưa nhớ ra. Anh ta cất điện thoại, lắc đầu nhìn cửa nhà Hoắc Thiên Kình rồi rời đi. 

Trong phòng ngủ, Hoắc Thiên Kình cúi đầu ngắm người con gái chỉ những khi không tỉnh táo mới chủ động dựa vào mình, cười khàn. 

Cứ nghĩ sau hai năm anh có thể quên cô, ấy vậy vừa về nước anh lại vẫn rơi vào tay cô, nói cách khác... Anh có mục đích mới trở về... 

Mắt anh tối sầm, không chỉ ôm cô một cách đơn thuần, vừa rồi cô lục túi quần để tìm chìa khoá nhà anh, hoặc trước đó nữa lúc cô ngã vào người anh, bất cẩn hôn lên môi anh, anh đã không khống chế được phần nào rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK