• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Diểu đang ngủ say như cảm nhận được hơi ấm của cơ thể, dụi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực của Hoắc Thiên Kình, thì thào nói với vẻ đau đớn: "...Em yêu anh như vậy... sao anh không nhìn em...". 

Hoắc Thiên Kình mím môi ôm chặt người trong lòng hơn, đi vào phòng ngủ rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Anh nhìn cô rồi mới xoay người cầm lấy điện thoại ra khỏi phòng ngủ. 

"Alo, là tôi..." 

Biệt thự ngoại ô phía Nam thành phố. 

Rèm cửa bằng nhung đen mở toang, ánh trăng nương theo cửa sổ kính sát sàn rơi xuống đất. Khung cảnh về đêm nhộn nhịp của thành phố B qua một lớp kính gói gọn trong đáy mắt. 

Phương Hâm cực thích nơi này, sau lần đầu Sở Thiệu Ngốn đưa cô ả đến đây, những lần hẹn hò sau ả đều chọn chỗ này. 

Sở Thiệu Ngôn ngồi dậy cạnh Phương Hâm, tiện tay khoác áo choàng tắm lên người rồi ngồi bên mép giường, lát sau mùi thuốc lá quanh quẩn cả căn phòng. 

Ánh trăng như nước, gương mặt hắn cũng vô cảm. 

Phương Hâm bị sặc khói thuốc, cơ thể mềm mại như nước tựa lên vai Sở Thiệu Ngôn, chăm chú nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt. 

“Thiệu Ngôn, anh có tâm sự ?" 

Từ lúc vào phòng, hắn chưa nghiêm túc nói với ả câu nào ngoài những lời trên giường, khuôn mặt lạnh lùng căng cứng chứng tỏ tâm trạng hắn không hề tốt. 

Sở Thiệu Ngôn nghiêng đầu, vừa khéo chạm vào đôi mắt của Phương Hâm. Dưới ánh trăng, mắt cô ả trong veo như ngọc, lúc cười như có ánh sáng lấp lánh tựa đôi mắt từng quen trong trí nhớ... 

Hắn bần thần, rít một hơi thuốc dài rồi gí đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn bên cạnh. 

“Sau này đừng làm phiền Tống Diểu nữa." Trước khi kịp tỉnh táo, hắn buột miệng nói một câu. 

Giọng hắn trầm thấp và pha chút lạnh lùng. 

Phương Hâm ngây ra tưởng mình nghe nhầm, nhưng thấy nét lạnh lùng trên mặt Sở Thiệu Ngôn, mắt cô ả lóe lên vẻ ghen ghét, ả tủi thân nói: “Thiệu Ngôn... Anh hiểu lầm em rồi, hôm nay thực sự do Tổng Diểu vơ hết công lao bên dự án Thiên Tình Thuỷ Loan nên em mới nổi giận đi tìm cô ta. Anh biết thừa dự án này có em với cô ta cùng phụ trách mà, ai biết đâu Tống Diểu lại là người như vậy, em..." 

“Nhắc chuyện cô đồng phụ trách dự án cùng cô ấy, thế cô có tham gia vào bản thiết kế không?” 

Nghe Phương Hâm liên tục đùn đẩy trách nhiệm, Sở Thiệu Ngôn cau mày thiếu kiên nhẫn, hắn đứng phắt dậy. Lòng hắn bực dọc không thể tả, khiến hắn chẳng muốn ở đây thêm giây nào nữa. 

Phương Hâm giật mình, ả tưởng hắn sắp đi nên vội vã ôm lấy hắn: “Thiệu Ngôn, do gần đây em 

cạnh anh suốt nên chăng phân được nhiều thời gian cho dự án, em làm mọi thứ vì anh mà, rồi còn... tuy em không tham gia vào việc thiết kế nhưng có tham gia vào toàn bộ tiến trình.” 

Cô ả trông rất đáng thương, mắt cũng đỏ lên rồi. 

Sở Thiệu Ngôn nhìn vào mắt ả rồi nhíu mày hất tay Phương Hâm ra: “Về sau đừng đến tìm tôi nữa. Nếu cô thích căn biệt thự này thì tặng cô luôn đấy” 

Hắn mặc quần áo, lưu lại cho Phương Hâm một bóng lưng vô tình. 

Đêm nay Tổng Diểu mơ vài giấc mơ nhưng có không nhớ nhiều lắm. 

Cô chỉ nhớ trong mơ, cô đã gặp được mẹ, lâu lắm rồi bà mới lại đến thăm cô trong mơ, mẹ xoa 

đầu cô bảo: “Diểu Diểu, mẹ muốn thấy con hạnh phúc.” 

Tống Diểu bật khóc: “Mẹ ơi, mẹ có thể về với con không? Diểu Diểu nhớ mẹ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK