• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng Diểu ngồi dậy ôm chăn thở hồng hộc, vừa xem giờ thì phát hiện mới bốn giờ sáng, nhưng không sao ngủ tiếp được. 

Sáng hôm sau thức dậy, quả nhiên xuất hiện quầng thâm mắt, cô phải dùng một lớp kem nền dày cộm mới miễn cưỡng che lại được. 

Xuống dưới lầu, Sở Thiệu Ngôn đang ngồi ăn sáng, Dương Tinh ngồi bên cạnh nhắc nhở hắn. 

Đều là những câu đại loại như nhắc hắn mỗi tối phải về nhà sớm, Tổng Diểu ở nhà một mình sẽ cảm thấy cô đơn. 

Mọi khi Sở Thiệu Ngôn sẽ mất kiên nhẫn ngắt lời bà, nhưng hôm nay hiếm khi lại không phản bác lại lời nào, ngay cả khi nhìn thấy Tổng Diểu đang đứng ở cầu thang, hắn đáp một câu "Con biết rồi." 

Dương Tinh rất vui, xoay người lại liền thấy Tống Diểu đang chậm rãi bước xuống, bà vội vàng mỉm cười vẫy tay với cô, "Diểu Diểu, mau xuống ăn sáng đi con" 

Hiển nhiên bà tưởng rằng con trai mình đã nghĩ thông rồi. 

Sắc mặt Tổng Diểu nhợt nhạt, cô cúi xuống thấp giọng nói với Dương Tinh: "Mẹ, sáng nay con có việc nên không ăn ở nhà đâu ạ." 

Nói xong cô cũng không đợi Dương Tinh đáp lại mà đi thẳng ra ngoài. 

Dương Tinh phản ứng lại, quay sang lườm Sở Thiệu Ngôn một cái, "Do con cả đấy, nếu không phải con luôn lạnh nhạt với biểu Diểu thì sao con bé lại tức giận được, hôm nay con nhất định phải dỗ con bé cho mẹ, nếu tối nay mà hai đứa không cùng về thì đừng vác mặt về cái nhà này 

nữa." 

Sở Thiệu Ngôn nhìn bóng lưng rời đi của Tổng Diểu, trong mắt chợt xuất hiện vẻ phức tạp. 

Chuyện liên quan đến việc tối qua Hoắc Thị đã chấp nhận bản thiết kế của Sở Thị, chẳng mấy chốc đã được lan truyền khắp công ty, mà người có công lao lớn nhất - Tống Diểu - cũng được 

truyền ra ngoài. 

Mới sáng ra mà Tống Diểu lại thấy hơi uể oải, trên đường đến công ty cổ đã mua ít thuốc hạ sốt, sau khi uống xong thì thấy hơi buồn ngủ, nhưng nghĩ tới chuyện bản thiết kế đã được thông qua, cô lập tức vực dậy tinh thần, bắt tay vào chỉnh sửa bản thiết kế. 

Chính vào lúc đang tính toán số liệu ở khâu nào đó, "bộp" một tiếng, một đống tài liệu nằm trên bàn cô. 

Cô ngẩng đầu lên, cô ả Phương Hâm đang tức giận đùng đùng nhìn cô. 

"Có chuyện gì?" 

Tống Diểu đẩy ghế ra rồi lạnh nhạt hỏi. Đối mặt với Phương Hâm, cô tự nhận mình không rộng lượng đến mức đó, cho dù trước nay hai người không có ân oán gì thì cô cũng không thể nể nang gì cô ả được. 

"Cô còn hỏi tôi chuyện gì à?!". 

Gương mặt được trang điểm một cách tỉ mỉ của Phương Hâm hơi vặn vẹo, hai mắt giống như có thể phun ra lửa đến nơi, "Hôm qua tới Hoắc Thị bán dự án Thiên Tình Thủy Loan kia, tại sao cô không chờ tôi!". 

Trên mặt Phương Hâm xuất hiện vệt ửng đỏ mất tự nhiên, Tống Diểu khẽ họ hai tiếng, dứt khoát đặt bút xuống, "Tôi có thể chờ cô, nhưng đã đặt lịch hẹn với bộ phận dự án bên Hoắc Thị rồi, cô tưởng Hoắc Thị có thể đợi cô à?" 

Nghĩ tới chiều qua do bản thân cô ả muốn tranh thủ thời gian ở bên Sở Thiệu Ngôn mà chậm chạp không quay lại công ty, Phương Hâm hơi yếu thể hơn một chút, nhưng nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Tổng Diểu, cô ả lại càng tức hơn. Hiển nhiên mọi người chỉ công nhận công lao hôm qua là của Tổng Diểu mà thôi! 

"Cho dù là vậy, nhưng còn buổi tối thì sao? Sao cô không gọi tôi cùng đi ăn tối với người bên Hoắc Thị?!" Phương Hâm chỉ vào Tống Diểu, "Rõ ràng dự án là do tôi và cô cùng phụ trách, dựa vào đâu mà không hỏi qua tôi!" 

"Ồ, cô cũng biết hạng mục này do tôi và cô cùng phụ trách cơ đấy, thế chiều qua cô đã đi đâu, làm gì thế?" Tống Diểu bị cô ả làm ồn đến mức đau cả đầu, chỉ lạnh nhạt nhìn Phương Hâm. 

"Tôi... tôi có chuyện phải bàn với sếp Sở, cô không tin thì đi mà hỏi anh ấy! Đừng đánh trống lảng, chuyện tôi qua cô dựa vào cái gì mà không báo với tôi một tiếng, không để tôi cùng đi tới đó!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK