Cũng không biết bạn gái của Trần Liễm bị thương như thế nào, Tổng Diểu không tiện từ chối sự nhờ vả của Trần Liễm trong tình huống này, càng không cần nói đến dự án Thiên Tình Thủy Loan, cô cũng không muốn tạo ấn tượng xấu với Trần Liêm.
"...Được rồi, hai người đang ở đâu?"
"Ở ô để xe số XXX trong bãi đậu xe khu A, biển số xe là XXXXX"
Trần Liễm nói xong liền cúp điện thoại.
Sợ rằng nếu tiếp tục nói thì sẽ bị lộ mất!
Tống Diểu liếc nhìn điện thoại của mình rồi thở ra một hơi, nhấc chân đi về phía chỗ thư ký Trần vừa nói.
Vừa mới đến chỗ Trần Liễm nói liền thấy Trần Liễm đang cầm điện thoại lo lắng đi qua đi lại trước chiếc xe Bentley Mulsanne màu xám bạc.
Nhìn thấy cô, anh ta thở phào nhẹ nhõm rồi bước nhanh về phía cô, "Cô Tống, cảm ơn cô rất nhiều, sau này cô Tống có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức! Chìa khóa ở trong xe, địa chỉ nhà sếp Hoắc là XXXXX. Cô Tống, sếp Hoắc đã uống hơi nhiều rồi, sau khi cô đưa anh ấy về thì phiền cô nấu chút canh giải rượu nhé, rất cảm ơn cô!"
Nói xong, không đợi Tổng Diểu nói gì, anh ta đã chạy ra khỏi bãi đậu xe.
"..." Tống Diểu nhìn bộ dạng như chạy trốn của Trần Liễm, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cô quay người lại nhìn ghế sau của chiếc Bentley Mulsanne.
Hoắc Thiên Kình dáng người cao ráo, người khác chỉ cần nhìn thoáng qua liền chú ý ngay đến anh. Lúc này anh đang dựa vào ghế da, tay phải đỡ trán, đầu cúi xuống, không nhìn rõ khuôn
mặt anh nhưng đường gân xanh trên tay phải hơi lồi lên thể hiện sự khó chịu của anh lúc này. Bước đến gần hơn, có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc bay ra từ cửa ô tô còn chưa đóng.
Tống Diểu cau mày, đã uống bao nhiều rượu rồi chứ...
Tống Diểu lắc đầu chấp nhận, khiến bản thân tỉnh táo hơn rồi lên xe.
Cô kéo cửa kính xe lên một chút để gió lạnh không thổi vào người đàn ông phía sau nhưng cũng không làm bên trong xe quá ngột ngạt, cô khởi động xe và nói với người đàn ông ngồi phía sau, "Sếp Hoắc, thư ký Trần đã đi rồi, lát nữa tôi sẽ đưa anh về nhà, nếu giữa đường anh khó chịu chỗ nào thì cứ nói với tôi."
Người đàn ông phía sau không trả lời, Tống Diểu biết anh đã rất say rồi nên chỉ có thể nổ máy, lái xe ra khỏi hầm để xe.
Cổng Quan Đỉnh.
Sở Thiệu Ngôn vừa mới rời khỏi chỗ đám bạn, âm thanh trong phòng VIP ồn ào ầm ĩ, kỳ thực hắn không thích bầu không khí như vậy, chỉ là không biết khi nào hắn cần bầu không khí như vậy để tê liệt bản thân.
Vừa bước tới cửa liền nhìn thấy một chiếc Bentley Mulsanne màu xám bạc lướt qua.
--Nhưng hắn không chú ý đến chiếc xe mà là người đang lái xe.
Nếu hắn nhớ không làm thì nhà họ Tống, bao gồm cả Tổng Diểu đều không có chiếc Bentley Mulsanne đỏ, vậy thì Tống Diểu đang lái xe của ai vậy?
Hắn híp mắt nhìn về phía ghế sau.
Bởi vì cửa sổ xe được kéo lên nên hắn không thể nhìn rõ người bên trong là ai, nhưng có thể nhìn thấy đại khái-- là một người đàn ông!
Sở Thiệu Ngôn siết chặt tay đang buông bên hông, hắn nhanh chóng gọi điện cho Tổng Diểu, sau khi đổ chuông hai lần thì đầu dây bên kia trực tiếp cúp máy, sắc mặt hắn vô cùng khó coi. Không đợi hắn gọi lại lần nữa, điện thoại đột nhiên có cuộc gọi đến, hắn liếc nhìn rồi bắt máy với ánh mắt hơi phức tạp.
Tống Diểu biết mình đang sốt nên không dám phóng xe quá nhanh, hơn nữa lúc nào cũng phải giữ trạng thái tập trung cao độ.
Đã lái xe lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có một người đàn ông không thân thiết ngồi trên xe, hơn nữa còn bắt buộc phải cư xử cẩn thận với người đàn ông này.
Liếc nhìn người đàn ông phía sau qua gương chiếu hậu.
Lúc này, Hoắc Thiên Kình đã đổi tư thế ngửa cổ dựa lưng vào ghế, nhưng chắc trong người vẫn khó chịu nên đặt cánh tay phải lên mắt, đôi môi mỏng mím chặt.
Người cô càng ngày càng nóng, nhưng tinh thần không dám lơ là.
Lưu lượng xe vào ban đêm rất ít, gần một giờ sau, cuối cùng cô cũng lái xe đến chung cư Lan Uyển ở trung tâm thành phố.