"Cạch" một tiếng, thang máy khẽ rung.
Tống Diểu chưa kịp lấy lại tinh thần thì cơ thể đã lệch đi, ngã về phía người đàn ông đứng bên trong.
Cô giật mình, không kịp bắt lấy tay nắm trong thang máy, cổ áo sơ mi của người đàn ông sượt qua trán cô, sau khi lại gần, Tổng biểu có thể ngửi thấy mùi hương trên người anh, thanh mát và thoang thoảng mùi thuốc lá.
"Chị Tổng!"
Sau khi Tần Tiểu Tiểu đứng vững liền nhìn thấy tình cảnh của Tổng Diểu, cô bé giật mình với vàng chạy tới kéo cô.
Lúc mới ngã xuống, Tống Diểu liền cảm giác được một bàn tay nhẹ nhàng vòng qua eo cô, khớp xương rõ ràng, lực cổ tay rất mạnh.
"Chị không sao chứ?"
Tần Tiểu Tiểu lo lắng hỏi.
May mà người đàn ông trước mặt kịp thời giữ cô lại nên mới không bị ngã. Tống Diểu chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với người đàn ông nào khác trừ Sở Thiệu Ngôn, cô đứng vững rồi lắc đầu với Tần Tiểu Tiểu, cô nhìn người đàn ông trước mặt, trên mặt anh vẫn không có biểu cảm. dư thừa nào. Nhưng...
Tay anh vẫn đang đặt trên eo cô.
Lòng bàn tay anh mang theo nhiệt độ nóng rực khiến cơ thể Tổng Diểu cứng đờ.
"Sếp Hoắc..."
Tống Tiểu hơi xấu hổ.
Việc va chạm trong thang máy là chuyện đương nhiên, cô cũng không cần quá kinh ngạc. Những bàn tay kia...
Người đàn ông vốn đang nhìn thẳng phía trước bỗng quay đầu lại, dường như lúc này anh mới chú ý tới tay mình, ánh mắt quét qua mặt Tống Diểu rồi thu tay về một cách tự nhiên, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Người trong thang máy không có phản ứng gì, Tổng Diểu cũng không tiện nói thêm.
Ra khỏi thang máy, Tần Tiểu Tiểu lưu luyến liếc nhìn của thang máy đã đóng lại, cô bé vỗ ngực, "Quả nhiên nam thần chỉ nhìn từ xa là đủ rồi, ngày ngày bị đông lạnh trong khoảng cách gần như vậy, không biết đã chết bao nhiêu lần từ lâu rồi ấy chứ."
Tống Diểu mỉm cười, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh người đàn ông kia nhìn sang, vẻ trời quang trắng sáng trong đôi mắt ấy, cô lắc đầu rồi dẫn Tần Tiểu Tiểu tới phòng dự án Hoắc Thị.
Thang máy tiếp tục đi lên, một đám người vội vàng ra ngoài khi đến tầng của mình.
Trần Liễm ẩn số tầng trên, khi xoay người lại thì khẽ hít một hơi.
Hoắc Thiên Kình nhìn áo sơ mi trên người mình theo ánh mắt anh ta, một vết son mờ mờ xuất hiện trên ngực áo, trông giống như một đóa hoa hồng đang lặng lẽ nở rộ.
"Sếp..."
Trần Liễm hơi thấp thỏm, sếp Hoắc có bệnh sạch sẽ, bình thường không người phụ nữ nào có thể lại gần anh trong phạm vi một mét, càng không cần nói tới người phụ nữ lúc nãy còn ngã về phía anh.
Hoắc Thiên Kình liếc anh ta một cái, "Điều tra tại sao hai cô ấy lại đến Hoắc Thị."
"Còn áo của anh."
Hoắc Thiên Kình khẽ vuốt dấu son trên ngực áo, vẻ mặt giấu kín như bưng, anh không quan tâm tới anh ta mà đi thẳng ra khỏi thang máy.
".." Trần Liễm nhìn động tác giống như đang lưu luyến của anh, nhớ tới chuyện anh bảo anh ta chặn thang máy lại... anh ta hoảng hốt cảm thấy hình như bản thân đã biết chuyện gì đó!
Hai cô gái vừa nãy... có thân phận gì?
Đây là lần đầu tiên mang bản phác thảo đến Hoắc Thị nên Tổng Diểu cũng không hi vọng cô vừa đến đã có thể vượt qua các đối thủ cạnh tranh khác, sau khi trò chuyện một lúc cùng giảm đốc Lưu phòng dự án, Tổng Diểu cùng Tần Tiểu Tiểu quay về Sở Thị.
Xe vừa vào bãi đầu, cô liền nhìn thấy một chiếc Lamborghini màu đen quen thuộc lướt qua bên cạnh.
Khoảnh khắc gần trong gang tấc, Tổng Diểu nhìn thấy người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp gợi cảm ngồi ở ghế phụ nghiêng người hôn lên mặt người đàn ông đang lái xe.
Người phụ nữ trong xe không phải Kena, vị trí đó đã bị Phương Hâm thay thế, hoặc cả hai người họ vẫn nằm trong thời gian "sử dụng" của hắn, hắn chỉ không động vào vợ mình mà thôi.