Đó là sự thân mật thường thấy giữa những đôi yêu nhau, là những chuyện đến giờ cô vẫn không dám mơ tưởng...
Nhưng lúc này cô hiểu rồi, Sở Thiệu Ngôn sẽ không bao giờ nhìn thấy những nỗ lực của mình.
Hắn ghét cô, nên cô có mọi tim ra cho hắn xem, hắn cũng chẳng thèm ngó ngàng.
"Cô nghĩ tôi muốn lên giường với cô thật à?"
Mặt Tống Diểu tái mét.
"Tống Diểu, biết vì sao tôi không có chút hứng thú nào với cô không?"
Sở Thiệu Ngôn nở nụ cười khoái chí và tàn nhẫn: "Thử làm mình làm mẩy như cô khiến đàn ông mất cả hứng, dù có muốn thì nhìn mặt có xong cũng không hứng nổi!"
Dứt lời, hắn cầm áo khoác và điện thoại bỏ đi, không nhìn Tống Diểu lấy một lần.
Trong phòng sách, Tống Diểu nhìn chằm chằm chiếc chăn bị vứt trên sô pha, đôi mắt trống rỗng.
"Chị Tống, cô Dương của tập đoàn Dương Thị tìm chị ạ"
Buổi trưa, lúc Tống Diểu vừa đến công ty đã nhận được cuộc gọi của lễ tân.
Cô mệt mỏi đáp: "...Em chuyển điện thoại cho cô ấy đi."
Tiếng tút tút vọng lại từ đầu dây bên kia, sau đó một giọng nói êm tai và trong veo vang lên: "Chị dâu, em là Dương San, em đang ở sảnh công ty chị đấy."
"Có chuyện gì?"
Tống Diểu không nhiệt tình lắm, trừ mẹ chồng ra, cô không thân thiết với những người khác trong nhà họ Dương.
Dương San cười hiền lành: "Hôm nay em có việc đi qua đây, săn tiện ghé qua công ty anh họ nên muốn hẹn chị dâu cùng ăn một bữa. Chị dâu, em đợi chị ở nhà hàng tây cạnh công ty nhé."
Tống Diểu không muốn đi, nhưng chợt nhớ ra một chuyện, sửa lời: "Vậy cô đợi tôi một lát, tôi xuống ngay."
Cô cúp máy rồi cầm gương lên soi, sắc mặt của người con gái trong gương không tốt lắm.
Tống Diểu xốc lại tinh thần.
Lúc cô đến nhà hàng, Dương San đang khuấy tách cà phê một cách nhàm chán.
Thấy cô, mắt cô ta sáng ngời, cô ta đứng dậy rồi nhiệt tình kéo tay cô đến chiếc bàn tròn.
"Chị dâu, sao chị chẳng bao giờ hẹn em đi chơi vậy? Sáng nay em gọi cho dì, dì nói chị lúc nào cũng ở một mình, chán lắm, sau này em sẽ thường xuyên đến chơi với chị, được không?"
Tống Diểu nhìn gương mặt ngây thơ, hoạt bát trước mặt, cô lặng lẽ rút tay khỏi tay cô ta. Cô ngồi đối diện cô ta, hờ hững nói: "Tôi bận lắm."
Dương San như chẳng để tâm đến thái độ xa cách của cô, vẫn cười vui vẻ: "Chị dâu vì Sở thị mà vất vả quá, anh họ em có phước làm mới cưới được một cô vợ như chị."
Tống Diểu cười khẩy, non nửa thành phố B đều biết Sở Thiệu Ngôn là kẻ trăng hoa, ăn nằm với phụ nữ hàng đêm, phước đức nỗi gì khi làm vợ hắn chứ?
Thấy cô im lặng, Dương San biết mình lỡ lời rồi, sờ mũi một cách lúng túng.
"Cô hẹn tôi ra có chuyện gì?"
Tống Diểu đi thẳng vào vấn đề.
Cô cầm tách cà phê Dương San đã gọi trước cho mình, nhấp một ngụm rồi đặt lại lên bàn. Cô không thích đồ uống như ca cao lắm.
Dương San tươi cười, cô ta cẩn thận quan sát Tổng Diểu: "Chị dâu này, em nghe nói Hoắc Thị chọn thiết kế trong dự án Thiên Tình Thủy Loan của công ty hả."