• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cô đến đây làm gì!" 

Sở Thiệu Ngôn đã đi đến sau lưng cô rồi. 

Giọng nói của hắn rất lạnh lùng, Tổng biểu cảm thấy tay mình rất đau. 

Cô lạnh tanh quay người lại, liếc xéo người phụ nữ mặc váy trắng đang đợi cách đó không xa. đang nhìn họ đầy tủi thân, vừa nhìn cử như thể cô mới là kẻ thứ ba phá hoại cuộc hôn nhân của họ vậy. Tống Diểu cười tự giễu, "Anh đến đây làm gì thì tôi đến đây cũng như vậy." 

Sắc mặt Sở Thiệu Ngôn thay đổi, ánh mắt đột nhiên âm u, "Cô nói tối nay bận việc là đến Quan Đỉnh làm loạn đấy à?!" 

Làm loạn? 

Tống Diểu cười, nhưng mắt lại nóng lên, "Sao hả, chỉ cho phép anh tới đây ăn chơi đàng điểm, tìm gái, lại không cho tôi tới đây chơi à?" 

"Sở Thiệu Ngôn, dựa vào cái gì mà mỗi ngày anh đều có thể thay một người phụ nữ, còn tôi nhất định phải trung thành với hôn nhân của chúng ta? Khi ở bên những người phụ nữ khác, anh đã từng nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa?" 

Không biết có phải vì lời nói của Nguyễn Khanh tối nay đã chạm vào dây thần kinh yếu ớt nhất trong lòng cô không, Tống Diểu không kiềm chế được cảm xúc của mình. Nghĩ đến chuyện cô âm thầm chờ đợi hắn hai năm, nhưng hắn vẫn nhìn mình bằng ánh mắt chán ghét, cô không thể chịu được. 

Sở Thiệu Ngôn cho rằng cô đang ghen vì người phụ nữ trong lòng hắn vừa rồi, ngay cả hắn 

cũng không biết sắc mặt mình đã dịu đi một chút, nhưng giọng nói vẫn cứng ngắc, "Người phụ nữ đó... chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, tôi hoàn toàn không quen cô ta." 

"Tùy anh..." 

Đầu cô vừa đau vừa choáng váng, Tống Diểu bỗng thấy lòng mình nguội lạnh. 

Cô hất tay Sở Thiệu Ngôn ra. 

Đầu óc choáng váng, cô suýt chút nữa đã bị ngã nhưng lại được Sở Thiệu Ngôn đỡ lấy, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, hắn cau mày nói: "Cô bị sốt rồi? Tôi đưa cô về." 

"Không cần anh lo!" 

Sắc mặt Sở Thiệu Ngôn khó coi, "Tống Diểu, cô quá đáng quá rồi đấy!" 

Tống Diểu lại hất tay Sở Thiệu Ngôn ra, cô vừa khóc vừa cười, "Tôi là một người phụ nữ vô lý như vậy đấy! Anh còn không mau đi an ủi người phụ nữ của mình đi, cô ta đợi đến tủi thân rồi kìa." 

Không biết có phải vì sự tuyệt vọng trong mắt Tổng Diểu kích thích Sở Thiệu Ngôn rồi không, hộ hấp của hắn đột ngột khựng lại, hắn còn muốn vươn tay ra đỡ lấy cô nhưng lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô vang lên. 

Tống Diểu không nhìn hơn nữa, lấy điện thoại di động ra không nhìn màn hình mà bắt máy luôn. 

"Alo, ai vậy?" 

Giọng nói của cô có chút nghẹn ngào nhưng lại bị giọng điệu của cô che lấp, cầm túi lên và bước ra khỏi Quan Đỉnh trong ánh mắt trầm lặng của Sở Thiệu Ngôn. 

"Cô Tống, tôi là thư ký của sếp Hoắc - Trần Liễm, chúng ta đã từng gặp nhau rồi." 

Đầu bên kia, Trần Liễm gồng mình lo lắng nói với Tổng Diểu ở đầu dây bên kia dưới ánh mắt nhàn nhạt của chủ tịch nhà mình. 

"Thư ký Trần, có chuyện gì không?" 

Tổng Diểu nhanh chóng thu lại cảm xúc của mình, nhỏ giọng hỏi. 

Gió đêm mát mẻ, cô đang đầu nặng chân nhẹ đi tới bãi đậu xe, đột nhiên nhận được điện thoại của thư ký của Hoắc Thiên Kình, còn tưởng là chuyện của dự án Thiên Tình Thủy Loan. 

"Là như vậy, đáng lẽ tôi phải đưa sếp Hoắc về căn hộ của anh ấy, nhưng vừa rồi bệnh viện gọi điện cho tôi nói rằng bạn gái của tôi bị tai nạn ô tô đang nằm trong bệnh viện, tôi không tìm được ai cả, vừa rồi vào club Quan Đỉnh tôi nhìn thấy cô, có thể phiền cô đưa sếp Hoắc về nhà được không? Bây giờ anh ấy say nên không thể lái xe được, tôi lại không yên tâm người khác." 

"..." Tống Diểu hít sâu một hơi rồi sờ trán, có chút khó xử, "Nhưng mà..." 

"Xin cô đấy, cô Tống, tình hình ở bệnh viện rất nghiêm trọng, tôi muốn đến bệnh viện càng sớm càng tốt, thật sự phiền cô một chút, tôi sợ rằng bạn gái tôi xảy ra chuyện gì nghiêm trọng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK