“Tớ biết là cậu tốt với tớ nhất mà, vậy cậu giúp tớ hỏi xin số điện thoại của Hoắc Thiên Vân được không?” Nguyễn Khanh lập tức cười tươi như hoa, cũng nhờ gương mặt thiên thần già trẻ trai gái đều thích này của cô ấy mà khiến cô ấy bất khả chiến bại trong đám đàn ông showbiz!
Tống Diểu lại cau mày, "Hoắc Thiên Vân, cậu ba nhà họ Hoắc á? Tớ không quen anh ta."
"He he, cậu không quen anh ấy, nhưng cậu quen cậu tư nhà họ Hoắc mà! Tối hôm qua anh tới còn thấy hai người ăn cơm bàn chuyện ở Hào Đình, có phải gần đây có làm ăn qua lại gì không? Diểu Diểu, cậu tiện thể hỏi số điện thoại của anh ba anh ta giúp tớ đi!"
Hỏi sếp Hoắc?
Trong đầu Tổng Diểu chợt hiện lên vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị cùng đôi mắt xa cách của anh, chỉ nghĩ thôi cô cũng đã cảm thấy không thể nào rồi, cô lắc đầu, “Tớ và sếp Hoắc không thân, chỉ nói chuyện một lần thôi." Còn gây ấn tượng xấu với người đàn ông đó nữa.
Sắc mặt Nguyễn Khanh thay đổi, nước mắt lã chã, "Diểu Diểu, vừa rồi cậu còn nói là ủng hộ tới cơ mà, chỉ nhờ cậu giúp thôi mà cậu cũng đùn đẩy..."
“Được được được, tớ sẽ cố gắng thử một lần được chưa?” Tổng Diểu không chịu nổi ánh mắt đáng thương của cô ấy, lại phải gục ngã trước diễn xuất của cô ấy, "Nhưng tớ không dám đảm bảo có thể giúp được đâu đấy."
“Không thành vấn đề, chỉ cần câu hỏi là được!” Sắc mặt của Nguyễn Khanh lại như trời quang
mây tạnh, đột nhiên khóe mắt cô ấy nhìn thấy gì đó, kích động bật dậy khỏi ghế. Cô nhanh chóng nói với Tổng Diểu: "Hôm nay tớ còn muốn nói với cậu về chuyện của cậu và Sở Thiệu Ngôn, nhưng bây giờ không có thời gian rồi, hôm khác tớ sẽ hẹn cậu. Cậu yên tâm đi, tớ đã biết chuyện của Kena và cũng đã giúp cậu xử lý cô ta rồi, cả đời này cô ta cũng đừng hòng lặn lộn trong showbiz nữa!"
Khi nói lời này, ánh mắt của cô ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, không nghe thấy câu trả lời của Tống Diểu, cô ấy vội quay đầu lại trợn mắt nhìn người phụ nữ nghe thấy lời cô ấy nói xong có chút đờ đẫn, hận sắt không thành thép: "Đúng là đầu gỗ, Sở Thiệu Ngôn có gì tốt chứ! Tớ đã thay hai mươi bạn trai rồi mà cậu còn chưa ly hôn với hắn ta! Diểu Diểu, cậu
muốn nhốt mình trong cuộc hôn nhân này bao lâu nữa?"
Nói xong câu này, Nguyễn Khanh giậm chân bước nhanh về phía đoàn người vừa đi ra khỏi phòng VIP.
Tống Diểu nhìn bóng lưng luôn dũng cảm sôi nổi của cô ấy, đột nhiên càng cảm thấy chóng mặt, cô nhìn chằm chằm ly nước chanh trước mặt đến mức có chút thất thần. Cô cũng từng nghĩ nếu như mình có thể giống như Nguyễn Khanh, cô có thể vô tư nói lời chia tay rồi nhanh chóng đắm chìm vào một mối quan hệ mới thì tốt biết mấy.
Chỉ là cô không phải Nguyễn Khanh.
Cho dù đã tuyệt vọng đến cực điểm, nhưng trong lòng vẫn luôn có một chút mong đợi người đàn ông đó.
Cô biết mình đã hết thuốc chữa rồi, nhưng chẳng qua cô không cam tâm, nếu như sự hy sinh suốt bao năm nay tan biến như bọt biển thì tình yêu của cô là gì chứ?
Khóe miệng cô nhếch lên, Tống Diểu nhìn thấy Nguyễn Khanh đang giả bộ đứng không vững, ngã vào vòng tay của một người đàn ông đẹp trai cách đó không xa, cô nặng nề thở ra rồi đứng dậy rời đi.
ở sảnh của Quân Đỉnh, Trần Liễm vừa đưa chìa khóa xe cho nhân viên đỗ xe của Quan Đỉnh, vừa bước vào sảnh liền nhìn thấy Tổng Diểu ngẩn người bước ra, anh ta ngạc nhiên rồi vội vàng bước vào trong.
Phòng VIP của Quan Đỉnh.
Căn phòng này khác với những căn phòng bình thường khác của Quan Đỉnh, đây là nơi giải trí riêng của Quan Việt, càng xa hoa hơn những căn phòng bình thường.
Lúc này, phòng VIP ngập trong khói thuốc, người trộn bài, người chọn nhạc, người gào thét, loại nào cũng có.
Nếu là người tinh tường sẽ thấy rằng căn phòng VIP này toàn những nhân vật lớn của thành phố B, nếu đắc tội với bất kỳ ai thì sau này đừng nghĩ đến việc lặn lộn ở thành phố B nữa.
Trần Liễm gõ cửa đi vào phòng VIP một cách quen thuộc, đi thẳng tới một góc.
Ánh sáng trong góc mờ ảo, có thể thấy loáng thoáng một người đàn ông cao lớn đang ngồi đó, bên miệng có điều thuốc đang cháy, khói bay lên giống như tơ lụa cao cấp vậy.
Dường như nhìn thấy Trần Liễm, người đàn ông hơi nghiêng người về phía trước, áo sơ mi trắng và quần tây đen phác hoạ tư thế thẳng tắp của anh, khuôn mặt tuấn tú dần hiện rõ trong ánh sáng. Khi đôi mắt lạnh lùng cuối cùng lộ ra, ánh mắt và động tác của Trần Liễm không khỏi trở nên nghiêm túc hơn.
"Sếp Hoắc, dự án Thiên Tình Thủy Loan đã xác định sơ bộ ba công ty thiết kế sẽ cạnh tranh là Sở Thị, Dương Thị và Vu Thị."
Trên mặt người đàn ông không có biểu cảm gì, anh nới lỏng cà vạt và gật đầu.
Quan Việt chen vào bàn đánh bài thay cho Hoắc Thiên Kình bên cạnh không vui, "Anh tự, chúng ta có thể không nói chuyện công việc trong lúc các anh em đang tổ chức tiệc chào mừng cho anh không?"
Thật ra đám người này đều biết buổi phỏng vấn riêng lúc sáng của Hoắc Thiên Kình nên mới nóng lòng muốn mượn cớ tổ chức tiệc chào mừng để lôi anh ra.
Hoắc Thiên Kình tùy ý dập điếu thuốc vào gạt tàn, quay đầu liếc nhìn Quan Việt, "Sáng nay bà nội cậu gọi điện cho tôi, hỏi xung quanh tôi có người phụ nữ nào thích hợp có thể giới thiệu cho cậu không."