Xe khởi động, tâm trạng anh sáng nay có vẻ khá tốt, Tống Diểu chần chừ một lát rồi cầm túi xách, dè dặt hỏi: “Sếp Hoắc không phiền nếu cho tôi số điện thoại của cậu ba chứ?”
Xe đột ngột phanh gấp, Tổng Diểu ngả về trước theo quán tính rồi nặng nề đụng vào lưng ghế. Cô choáng váng ngẩng đầu lên, đèn tín hiệu phía trước đang đỏ.
Mắt Hoắc Thiên Kình nheo lại một cách nguy hiểm, anh quay đầu, lạnh nhạt hỏi: “Cô xin số anh ta làm gì?”
Gương mặt người đàn ông lại mang vẻ lạnh nhạt, Tống Diểu thầm mắng Nguyễn Khanh, lắc đầu: “Không có gì, nếu không tiện thì thôi.”
Dù sao cô cũng đã hỏi rồi.
“13XXXXXXXXX” Hoắc Thiên Kình quay đầu, bình thản đọc một dãy số.
Tổng Diểu ngẩn người, trí nhớ của cô luôn rất tốt, nghe anh nói một lượt rồi vội vàng lưu vào điện thoại.
Thấy dáng vẻ vội vã của Tổng Diểu, tâm trạng của Hoắc Thiên Kình trở nên không mấy vui vẻ.
Tống Diểu ngồi cạnh Hoắc Thiên Kình đương nhiên cũng cảm nhận sự thay đổi này, lúc đến nơi cô vội vàng xuống xe.
Nhìn bước chân như chạy trốn của cô, anh nhớ lại cái tên cô thì thầm gọi lúc nằm trong lòng anh tối qua... Đôi môi mỏng của Hoắc Thiên Kình mím lại thật chặt.
Cô mở cửa biệt thự, thím Từ nghe tiếng bèn ra đón.
"Mợ, sao giờ mợ mới về. Đêm qua bà gọi mờ mãi mà mợ tắt máy, cậu cũng ra ngoài tìm mợ suốt đêm, cũng mới về phòng sách thôi ạ. Họ sốt ruột lắm, ba giờ sáng bà mới ngủ."
Tống Diểu áy náy: "Đêm qua tôi ở... nhà bạn một đêm, điện thoại hết pin nên không nhận được cuộc gọi của họ."
Cô không thể nói chuyện mình đã ở nhà Hoắc Thiên Kình cả đêm được.
Thím Từ gật đầu rồi đưa cho Tổng Diểu một chiếc chăn mỏng, nháy mắt ra hiệu: "Ban nãy tôi thấy cậu ngủ trong phòng sạch, sợ cậu cảm lạnh nên định bụng lấy chăn đắp cho cậu, mợ về rồi, hay mợ làm nhé."
Tống Diểu đờ người đứng ôm chặn.
Cô biết thêm Từ có ý tốt. Trong gia đình này, chỉ có thím và Dương Tinh thầm tác hợp cho cô với Sở Thiệu Ngôn, đáng tiếc suốt hai năm qua cô luôn phụ sự trông đợi của họ.
Thím Từ mỉm cười cổ vũ cô rồi quay lại nhà bếp.
Tống Diểu nhìn tấm chăn mỏng trước mặt, nét cay đắng in trong đáy mắt. Nếu chỉ cần một cái chăn mà có thể níu kéo trái tim của người đàn ông đó thì hai năm qua, cô đâu phải đau khổ đến thế?
Nhớ thím Từ vừa nói Thiệu Ngôn đã tìm mình suốt đêm, lòng Tổng Diểu vừa ẩm vừa đau, cuối cùng vẫn chẳng thể hạ quyết tâm.
Cô ôm chặt chăn trong lòng, bước về phòng sách trên lầu một cách chậm rãi.
cửa phòng không đóng, cô mở ra nhẹ nhàng.
Cô bước vào, nhìn người nằm trên ghế sô pha tiếp khách.
Chắc Sở Thiệu Ngôn đã thiếp đi vì mệt, tay trái của hắn vẫn cầm áo khoác, mở một cúc áo sơ
mi, có lẽ vì thấy phiền nên cứ vậy mà ngủ. Tay phải hắn che mắt, vô tình che cả sự sắc bé trong đôi mắt của mình.
Chỉ khi hắn ngủ, cô mới có thể ngắm hắn thật cẩn thận mà không sợ bị hắn đay nghiến nặng nề.
Thời đại học, có tình cờ gặp được hắn.
Cô thích chôn mình trong thư viện, ngày nào cũng kéo Nguyễn Khanh đi cùng. Cuối kì nên thư viện quá tải, khó khăn lắm mới tìm được một bàn lớn trong góc, cô kéo Nguyễn Khanh ngồi xuống.
Lúc ấy, có một cậu chàng đang nằm ngủ say, vẻ nhàn nhã ấy của hắn tách biệt hoàn toàn với bầu không khí căng thẳng cuối học kỳ.
Có lẽ do ngủ quá say, hắn còn uể oải đổi tư thế.
Lần quay mặt này khiến Tống Diểu nín thở.
Sau đó, Tổng Diểu biết hắn tên là Sở Thiệu Ngôn.
Hắn là đội trưởng đội bóng rổ của trường, vừa vào đại học đã bắt đầu tiếp quản công ty của gia đình, hắn lạnh lùng với tất cả mọi người, ngoại trừ bạn gái lúc đó của hắn...