Ban đầu, vì nhiều lí do mà đám cưới của Tống Diểu và Sở Thiệu Ngôn vô cùng khiêm tốn, rất ít người biết tiểu thư nhà họ Tống đã gả cho người thừa kế nhà họ Sở.
Cho dù là trong công ty Sở Thị, mọi người cũng chỉ biết rằng cô là tổ trưởng tổ A phòng thiết kế, thậm chí thân phận thật sự của cô là gì họ cũng không biết.
"Tống Diểu, xin lỗi nhé, trưa nay tôi hẹn sếp Sở bàn công việc, đợt này không thể đi ăn cùng mọi người."
Giọng điệu Phương Hâm tỏ vẻ xin lỗi nhưng trên mặt lại tràn ngập vẻ kiêu ngạo và đắc ý. Một tiếng trước khi nghỉ trưa, cô ả luôn trốn trong nhà vệ sinh, lúc bước ra, đôi môi sưng đỏ của cô ả khiển mắt Tổng Diểu đau đớn.
Nói xong, cô ta liền cầm túi xách, lắc mông đi về phía thang máy chuyên dụng của cán bộ cấp cao Sở Thị.
"Có gì mà đắc ý chứ làm như sợ mọi người ở đây không biết cái chức tổ trưởng tổ B của cô ta làm sao mà có không bằng ấy!" Một người phụ nữ bên cạnh cười khẩy một tiếng.
Sắc mặt Tống Diểu trắng bệch, cô cầm lấy túi xách rồi không nói tiếng nào bước tới thang máy.
Ăn trưa xong quay về vẫn trong thời gian nghỉ trưa, lúc này mọi người đang túm năm tụm ba tám chuyện.
"Chị Tống, mau xem này, người thừa kế nhà họ Hoắc áo gấm về làng, chính thức tiếp nhận Hoắc Thị."
Cô bé Tần Tiểu Tiểu mới đến phòng thiết kế thực tập đưa một quyển tạp chí đến trước mặt Tống Diểu. Sau bữa tiệc chúc mừng tối qua, cũng chỉ có cô bé này vẫn đối xử với cô như trước.
"Ôi chao, Hoắc Thiên Kình, đó chính là thần thoại trong giới kinh doanh đấy. Mười tám tuổi ra nước ngoài, hai mươi hai tuổi nhận bằng kép Tiến sĩ chuyên ngành Khoa học quản lý và kinh tế học của Đại học Harvard, hai mươi sáu tuổi thành lập tập đoàn Đình Vũ - để chế kinh doanh của riêng mình ở Mỹ, bây giờ trong nước không người nào có thể sánh bằng đầu, hiện tại còn quay về tiếp quản Hoặc Thị... Oh my god, quan trọng nhất chính là anh ấy đẹp trai như vậy nhưng chưa từng xuất hiện scandal! Sắp ba mươi lăm tuổi nhưng vẫn độc thân!"
Tần Tiểu Tiểu chắp tay trước ngực, không ngừng nhớ thương nam thần.
Tổng Diểu nhìn bộ dạng hai mắt phát sáng của cô bé, tâm trạng bực bội của cô cũng vơi đi không ít.
"Cô muốn theo đuổi người ta à?"
Một câu liền khiến Tần Tiểu Tiểu yên lặng, cô bé sờ tại, "Sao có thể chứ, nam thần thì chỉ có thể nhìn từ xa thôi, không thể bên nhau được đâu."
"Thế thì không phải vui mừng vô ích à?"
Tống Diểu liếc nhìn bìa quyển tạp chí.
Nhà họ Hoắc là gia tộc lớn hạng nhất hạng nhì ở thành phố B, cô thân là người nhà họ Tống, đương nhiên biết nhà họ Hoắc. Mà Hoắc Thiên Kình này là con thứ tư nhà họ Hoắc, trên anh còn có một người chị gái và hai anh trai. Chị gái anh đã lấy chồng, hai người anh trai làm trong quân đội và chính trị, chỉ có anh thích kinh doanh, anh cũng là đứa cháu mà ông nội Hoắc yêu thương nhất. Nhưng cô nghe nói trước đó anh lại không đi theo khuôn phép cũ, không đồng ý kế thừa nhà họ Hoắc, sau đó cũng không biết vì lí do gì mà đột nhiên lại về nước tiếp nhận Hoắc Thị.
Thân là người thừa kế nhà họ Hoắc, lại có thêm vẻ ngoài khôi ngô, vóc dáng cao ráo, cộng với thân phận địa vị, quả đúng là đối tượng được các cô gái trẻ ngưỡng mộ.
Đôi mắt anh hình như có phần quen thuộc...
Có lẽ sự lạnh lùng đó khiến cô nhớ đến Sở Thiệu Ngôn.
Nghĩ đến Sở Thiệu Ngôn, gương mặt tràn ngập vẻ khao khát tình yêu của Phương Hâm lại xuất hiện trong đầu cô.
Trái tim Tống Diểu như bị bóp nghẹt, cô cố kìm nén cảm giác khó chịu đó xuống.
hơn." "Hi hi, nhìn thấy trai đẹp là vui rồi, cuộc sống vốn đã khổ lắm rồi, có chút chuyện vui cũng đỡ
Tổng Diểu bật cười, cầm tập tài liệu vừa xem qua xếp chung một chỗ rồi đặt vào tay Tần Tiểu Tiểu, "Đi đi, đến công ty nam thần, khiến cuộc sống khó khăn của cô vui vẻ hơn đi."