Sau khi quay phim xong, anh quay về phòng trang điểm, bên phía công ty lập tức gọi điện đến.
Nghe điện thoại xong, vừa hay anh đang đứng ngay lối thoát hiểm,
Tổng thanh tra Tiêu thật sự quá phấn khích.
Ngay từ đầu vẫn còn ăn nói kín kẽ, cẩn thận.
Nhưng về sau thì vì quá vui mừng nên âm lượng không thể khống chế được.
Cung Dịch đang ở dưới lầu, không nghe thấy rõ tiếng Cố Kiều Niệm, nhưng vì mơ hồ nghe thấy được cái tên Cố Kiều Niệm, giọng của tổng thanh tra Tiêu nghe có vẻ cũng không được thân thiện cho lắm, Cung Dịch nghe xong, trực tiếp đẩy cửa bước xuống hành lang thoát hiểm.
Anh vừa bước vào, liền nghe thấy mấy câu kia của tổng thanh tra Tiêu, chơi chán rồi cho ông chơi, sau đó đèn trong hành lang vụt tắt.
Cung Dịch khá hiểu Cố Kiều Niệm.
Biết rằng cô là một người mạnh bạo.
Nhưng không ngờ, cô lại là một người táo bạo như vậy.
Trong không gian hỗn tạp.
Không biết cái đống đồ này là dùng để chụp quảng cáo gì, mùi hương rất nồng, xộc lên có chút choáng ngợp.
"Chị gái thật không có lương tâm, rõ ràng tôi đang cầu xin cô, sao lại thành chọc giận cô rồi?"
Cung Dịch tùy ý nắm chặt lấy cằm Cố Kiều Niệm, không hề có ý muốn phản kháng lại.
Giọng điệu thả lỏng, mang theo chút châm chọc.
Trái tim Cố Kiều Niệm run lên: "..."
Ai bảo anh gọi là chị gái?
Còn nói cô không có lương tâm?
Anh hai à! Lúc anh làm nũng có thể đừng cám dỗ như thế không?
"Ai cần anh cầu xin?" Cố Kiều Niệm rụt tay về, nếu không buông ra, đầu ngón tay cố sắp bỏng mất: "Anh vừa mới làm gì vậy? Sao ông ta lại kêu thảm thiết như vậ?
"Ông ta?" Cung Dịch khẽ nhíu mày, vẻ mặt thờ ơ: "Trong hành lang có người không? Vừa nãy hình như tôi có nghe thấy tiếng giẫm lên cái gì đó, sao lại không cẩn thận thế."
Cố Kiều Niệm: "..."
Đã kêu thảm lên vậy rồi, anh còn không để ý sao?
"Chị gái..."
"Không được gọi là chị gái!" Cố Kiều Niệm lo sợ, che ngay miệng Cung Dịch lại.
Người gọi cô là chị gái rất nhiều.
Con trai cũng có.
Nhưng chưa bao giờ có ai, gọi cô một tiếng chị gái mà có thể khiến cho nhịp tim cô đột nhiên đập nhanh, nhũn cả chân ra như vậy cả.
Ánh mắt Cung Dịch bình tĩnh nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, bắn ra tia lửa, Cố Kiều Niệm đột nhiên nhớ đến hình ảnh quen thuộc, tối hôm đó ở cổng khách sạn... Cô sợ anh nói ra, cũng vì thế là bịt lấy miệng anh!
Cố Kiều Niệm giống như bị điện giật, rụt tay về.
Thấy Cung Dịch bình tĩnh như vậy, trong lòng Cố Kiều Niệm cảm thấy may mắn, chuyện qua lâu như thế rồi, tối hôm đó anh còn uống say, chắc là sẽ không nhớ gì?
Nhưng giây tiếp theo, hiện thực đã đánh nát ảo tưởng may mắn này của cô.
Một tay Cung Dịch chống vào tường, để sát bên tai Cố Kiều Niệm, khẽ cuối đầu từ từ tiếp cận đến gần trước mặt cô: "Chặn miệng, sau đó... Lại muốn cưỡng hôn?"
Vẫn là giọng nói trầm thấp đó.
Lần này còn mang theo ý cười, cười đến thấm tận tâm can.
Cố Kiều Niệm lập tức hóa đá.
"Không giả vờ nữa?" Ngay sau đó cô bình tĩnh trở lại.
"Ừ, chơi như thế chán rồi." Cung Dịch nghiêm túc gật đầu: "Không phải lần trước ở phòng tập cô nói rằng sau khi chụp quảng cáo xong muốn tìm tôi nói chuyện sao? Nói đi."
Coi như vẫn còn ngoan.
Nhưng đừng gọi là chị gái nữa.
Có điều...
Chơi?
Quả nhiên trước đây anh chỉ là đang đùa dai mà thôi?
Cố Kiều Niệm tức giận, lồng ngực nghẹn ứ một cục.
"Tối hôm đó tôi bị người ta bỏ thuốc." Cố Kiều Niệm nói thẳng.
"Tôi biết." Cung Dịch gật đầu.
"Anh biết thì tốt rồi, anh đã làm cái gì, tôi và anh đều hiểu rõ. Đôi bông tai đá quý kia không hề rẻ, anh mang đi bán đủ để anh tiêu xài phung phí một trận, tối hôm đó chỉ là một cuộc giao dịch tôi bỏ tiền ra mà thôi, không có ý gì khác."
Cố Kiều Niệm vô cùng nghiêm túc nói: "Cung Dịch, vẫn là mấy câu nói đó, anh giúp tôi, tôi không muốn ra tay với anh, chuyện tối hôm đó xem như là chuyện đã qua, được không?"
Cung Dịch nghe thấy câu "Anh làm cái gì, tôi và anh đều hiểu rõ." nhịn không được, bật cười.
"Anh cười cái gì?" Cố Kiều Niệm nhíu mày, lập tức nghiêm túc hẳn lên.
"Không được. Ở chỗ này của tôi không quên được chuyện tối hôm đó," Cung Dịch vươn tay chỉ vào đầu Cố Kiều Niệm: "Cô giáo, tôi nói cho cô biết, lần đầu tiên trân quý nhất bị người ta lấy mất, cô bảo tôi làm thế nào mà cho qua được?"
Cố Kiều Niệm nghe như sét đánh ngang tai.
"Lần đầu tiên của anh?"
"Ừ." Cung Dịch gật đầu: "Còn chưa kịp 'ra khơi' đã gặp phải cô."
Nói ra câu này thật sự là cả một câu chuyện.
Tối hôm đó của Cung Dịch là do Cố Kiều Niệm trả tiền.
Thế này chẳng phải là ép anh 'ra khơi' sao?
Mặc dù rất sốc nhưng Cố Kiều Niệm vẫn tin đây là sự thật.
Dù sao đêm đầu tiên đó, Cung Dịch không được lưu loát lắm.
Sau khi đã tiến vào trạng thái, mới từ từ đắm trong tình dục.
"Vậy anh muốn thế nào?" Cố Kiều Niệm hỏi.
"Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra." Cung Dịch chậm rãi trả lời: "Đợi tôi suy nghĩ kỹ rồi sẽ nói với cô giáo, được không?"
Cố Kiều Niệm đau đầu suy nghĩ.
Lúc này, Hứa Hi Nghiên đi ngang qua lối thoát hiểm.
Nghe thấy vang lên tiếng kêu cứu lập tức dẫn người đến mở cửa đi vào, mới phát hiện ra cơ thể thê thảm không nỡ nhìn của tổng thanh tra Tiêu.
Cố Kiều Niệm nghe thấy tiếng kinh hãi bên ngoài.
"Tôi có thể hiểu hành động này là anh không hề có ác ý với tôi?" Cố Kiều Niệm hỏi.
"Đương nhiên." Cung Dịch trả lời.
"Được." Cố Kiều Niệm gật đầu: "Chuyện lúc nãy anh coi như không biết gì cả, không cần dính dáng đến, hiểu không?"
"Hiểu." Cung Dịch ngoan ngoan gật đầu.
Cố Kiều Niệm hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng bị hoảng sợ.
"Bây giờ tôi ra ngoài, anh trốn ở đây, đợi người bên ngoài đi hết rồi anh hãy đi ra, được chứ?"
Cung Dịch phía trước mặt đáp lại rất ngoan ngoãn.
Cố Kiều Niệm cho rằng phải ngoan thế mới tốt.
Nhưng...
"Không hay."
Không chỉ không hay mà Cung Dịch còn đứng chặn đường cô: "Cô vẫn chưa nói chuyện với tôi."
"Tôi nói chuyện gì với anh? Chẳng phải vẫn chưa suy nghĩ xong sao?" Cố Kiều Niệm ngạc nhiên.
Anh bạn nhỏ này bây giờ thay đổi nhanh thế sao?
"Chuyện khác." Cung Dịch nói.
"Anh nói đi." Cố Kiều Niệm bất đắc dĩ đứng dựa vào tường lần nữa.
Phút chốc bỗng im lặng.
"Tôi bị người ta ức hiếp."
Cố Kiều Niệm ngẩn người.
Không chỉ Cố Kiều Niệm ngơ ra.
Lúc này nếu như bất kỳ ai quen biết Cung Dịch ở đây đều sẽ phát điên.
Đặc biệt là Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc.
Chẳng những phát điên mà hai người họ có thể sẽ bị dọa đánh người ngay tại chỗ để xác định chuyện này không phải là mơ.
"Hả?"
"Tôi nói, tôi bị người ta ăn hiếp." Cung Dịch nói rõ từng câu từng chữ.
"Cho nên, anh muốn tôi giúp anh... báo thù?" Cố Kiều Niệm nghe thấy từng chữ của mình nói ra đều cảm thấy vô cùng hoang đường.
Cung Dịch lắc đầu: "Người đó tên là Vưu Vi, anh ta chắc chắn rằng tôi được cô bao nuôi."
Cố Kiều Niệm: "..."
"Cô cũng biết, chúng ta không phải mối quan hệ này." Cung Dịch tiếp tục nói.
"Anh không cần phải để ý đến anh ta."
"Nhưng anh ta rất quan tâm đến chuyện này." Cung Dịch ngừng lại một lúc: "Dường như cảm thấy tôi không xứng, anh ta mới là người nên được cô bao nuôi, vì thế mà sinh lòng ghen ghét, gây chuyện, rồi ức hiếp tôi."
"Hiểu rồi, tôi sẽ bảo người đi xử lý, sau này anh ta sẽ không ức hiếp anh nữa."
Cố Kiều Niệm suy nghĩ, nếu như Vưu Vi vì cô mà đi gây sự với Cung Dịch, anh bị cô làm cho liên lụy, chuyện này thực sự cô nên có trách nhiệm.
"Không cần, tôi tự biết giải quyết." Cung Dịch thẳng thừng từ chối: "Chuyện tôi muốn nói là, nếu như cô giáo thật sự định bao nuôi ai thì có thể ưu tiên cân nhắc đến tôi trước."