Sương mù dày đặc ở phía xa xa che khuất cảnh tượng trước mắt Cung Dịch.
Đại khái bởi vì anh có một đầu óc thông minh hơn người thường, từ nhỏ Cung Dịch đã có thể thông qua trực giác nhạy bén và năng lực cảm giác, đưa ra phán đoán chính xác với một số chuyện.
Giống như chuyện của Cố Đức Hạo này, từ trước đến nay Cung Dịch chưa từng tin tưởng lời của ông ta.
Cho dù có thật sự ra được thi thể.
Ông ta mất trí như thế, có lẽ ông ta thật sự đã giết hai người, nhưng cũng không chắc chắn thân phận của hai người có liên quan tới cục cưng của anh.
Thứ bây giờ có thể dựa vào chính là đối chiếu ADN.
Cố Kiều Niệm lo lắng sẽ rối loạn, nhưng anh lại không thể rối loạn được.
“Đúng rồi, Khôi Kiệt có ở bên cạnh cậu không?” Lúc này, Cung Dịch thay đổi đề tài câu chuyện.
Ở đầu bên kia, Nghiêm Trình Thành nhìn Khôi Kiệt một cái: “Đang ở đây, để tôi gọi anh ta tới.”
Một lát sau.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng nói của Khôi Kiệt: “Cậu Cung.”
“Tôi biết lính đánh thuê các anh luôn làm việc có nguyên tắc, thế nhưng chuyện buổi tối anh cũng nhìn thấy rồi đó.” Giọng của Cung Dịch lạnh lùng như băng: “Khôi Kiệt, anh đi theo tôi bốn năm, tôi là người thế nào, hẳn anh hiểu rõ. Anh có nguyên tắc của anh, tôi cũng có nguyên tắc của riêng mình, khi xảy ra mâu thuẫn, phải lấy nguyên tắc của tôi làm chủ, còn nhớ không?”
Khôi Kiệt yên lặng không nói.
Cung Dịch cũng không cần anh ta nói gì.
Anh chỉ muốn báo cho Khôi Kiệt một tiếng, anh ta không có cơ hội phản kháng và quyền lợi.
Chỉ có thể chọn cách làm theo, hoặc thu dọn tìm một ông chủ khác.
“Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi chuyện có liên quan đến cha mẹ của cô Cố, các người phát hiện được gì, tìm được người nào, vật phẩm gì, tóm lại tất cả những thứ có liên quan phải nói cho tôi trước, tôi sẽ quyết định xem có nói cho cô ấy biết hay không.” Cung Dịch lạnh như băng nói.
“Biết rồi.” Khôi Kiệt lên tiếng đáp lại.
Trái lại không nói tới phạm vi anh ta là lính đánh thuê hành động trên nguyên tắc, trên bản chất anh ta làm như thế là vì muốn tốt cho Cố Kiều Niệm.
Tối hôm qua cô đau khổ thế nào, Khôi Kiệt đều thấy hết.
“Rất tốt.”
Cung Dịch vẫn lạnh như băng.
Sau đó cúp điện thoại.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Khôi Kiệt, Cung Dịch lại gọi một cuộc điện thoại khác.
Bên kia nhanh chóng nghe.
“Hôm nay có một dụng cụ quay phim mới sẽ được gửi tới đoàn làm phương âm mưu Phượng Hoàng đúng không?”
“Đúng thế cậu chủ.”
“Gọi điện thoại tới bảo đập cái máy đó đi, rồi lại mua một cái mới.”
“Đập sao?” Người đối diện bối rối.
Một máy có giá đến hơn một triệu.
Cứ như thế đập luôn sao?
“Đập đi, rồi lại nghĩ cách khác, để đoàn làm phim đình công, khoảng ba đến năm ngày là được.” Cung Dịch nói.
Kỳ nghỉ của Cố Kiều Niệm không còn bao lâu.
Nếu đoàn làm phim không chủ động đình công.
Với nguyên tắc quay phim của cô, chắc chắn cô sẽ quay về đoàn làm phim.
Cung Dịch không muốn cứng đối cứng với Cố Kiều Niệm, anh cũng không bỏ được.
Chỉ có thể hy sinh đoàn làm phim một chút.
Cố Kiều Niệm việc quay phim với cô còn lớn hơn bất kỳ thứ gì.
Thế nhưng với Cung Dịch, cô lớn hơn hết thảy.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, sắp xếp xong tất cả mọi chuyện.
Cung Dịch lấy điện thoại của mình và Cố Kiều Niệm chuyển sang chế độ im lặng.
Sau đó vén chăn lên, dè dặt nằm xuống bên cạnh Cố Kiều Niệm, rồi lại ôm cô vào lòng.
Mặc dù có tác dụng của thuốc an thần.
Nhưng giấc mơ của Cố Kiều Niệm không tốt, khoé mắt cô còn vương nước mắt.
Lòng Cung Dịch đau đớn.
Cúi đầu xuống hôn giọt nước mắt kia.
Đến bây giờ trong lòng anh vẫn còn sợ hãi.
Nhìn Cố Kiều Niệm không ngừng nói, cũng may, cũng may… cũng may anh lựa chọn ước mơ của cô.
*
Đại khái khoảng hai tiếng sau, Cung Dịch ôm lấy Cố Kiều Niệm, hơi chợp mắt một chút.
Nghiêm Trình Thành, Tư Bắc còn có Chu Chu quay về.
Cung Dịch đứng dậy.
Trước khi đi ra, sau nhiều lần xác nhận Cố Kiều Niệm không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lúc xuống lần, anh gặp Tư Bắc đi đi lên lầu.
“Tôi đi xem cô thế nào.” Tư Bắc nói: “Cô Cố không sao chứ?”
“Có vấn đề, tôi đã cho cô ấy dùng thuốc an thần, mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi.” Cung Dịch nói: “Dì Nguyên cùng Tư Hân Nhiễm đều đang nghỉ ngơi, cậu tạm thời đừng lên đó, tránh gây ra tiếng động làm phiền đến họ.”
“Thế cũng được.”
Tư Bắc đáp một tiếng, sau đó cùng nhau đi xuống lầu với Cung Dịch.
Lúc xuống lầu, Chu Chu đang nhận điện thoại của đoàn làm phim.
“Xe chở thiết bị rơi xuống sông rồi sao? Anh không sao chứ? Vâng vângm anh không sao là tốt rồi? Hai ba ngày sau, không có vấn đề, sau đó chúng tôi sẽ sắp xếp thảm đỏ cuối năm của hai người, vẫn đủ thời gian. Phó đạo diễn, anh không cần khách sáo như thế, được, anh làm việc đi.”
Sau khi cúp điện thoại.
Chu Chu vẫn còn đang mộng mị.
“Tôi còn đang nghĩ nên tìm lý do gì để xin nghỉ hai ba ngày đây…”
“Vừa khéo không cần quan tâm, đi tắm, thư giãn ngủ một chút.” Nghiêm Trình Thành lên tiếng.
Tắm?
Chu Chu nào còn sức lực để tắm nữa chứ?
Cô ấy tê liệt ngồi trên ghế sô pha.
“Hai người đi trước đi, kiểu phòng tự xây này áp lực nước rất thấp, một lần chỉ có thể có một người tắm, tôi nghỉ một lúc.” Chu Chu uể oải khoát khoát tay.
Một đeo vượt núi băng đèo, còn phải chống lại chống lại sự lạnh giá mưa như thác đổ.
Cô ấy thật sự mệt mỏi rồi.
“Tư Bắc, cậu đi trước đi, cậu là một người thích sạch sẽ, hẳn cả đêm đã thấy khó chịu rồi nhỉ?” Nghiêm Trình Thành nói.
Tư Bắc thật sự chẳng thấy dễ chịu chút nào.
Thấy mọi người đều không đi, anh ấy thoải mái rời đi.
Cung Dịch và Nghiêm Trình Thành đi qua một bên, đưa sợi tóc của Cố Kiều Niệm mà anh đã chuẩn bị từ trước cho Nghiêm Trình Thành: “Mau chóng.”
“Người của cậu, cậu có thể yên tâm.” Nghiêm Trình Thành nói.
Anh ấy cũng chỉ chạy cái chân mà thôi.
“Ừ.” Cung Dịch đáp một tiếng.
Cung Dịch cũng không đợi thêm, Cố Kiều Niệm có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào, anh không thể để khi Cố Kiều Niệm thức dậy mà bên cạnh lại không có ai.
Sau khi Nghiêm Trình Thành cất tóc của Cố Kiều Niệm xong, chuẩn bị chào hỏi với Chu Chu xong sẽ đi ngay.
Nhưng khi đi tới lại thấy Chu Chu đã ngủ mất.
Nghiêm Trình Thành hơi sửng sốt.
Anh ấy và Cung Dịch chỉ nói chuyện với nhau trong khoảng ba mươi giây nhỉ?
Cô ấy ngủ cũng quá nhanh rồi đúng không?
“Như con heo nhỏ vậy.”
Nghiêm Trình Thành ha một tiếng, vô cùng chê cười, một cô gái như Chu Chu lại có thể ngủ chẳng có chút đoan trang nào như thế.
Ngay cả một người lớn lên dã man như Tư Hân Nhiễm còn đoan trang hơn cả cô ấy.
Sau đó, anh ấy cầm lấy một tấm thảm.
Lúc đầu muốn ném thẳng lên người Chu Chu.
Suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn nhẹ nhàng trùm lên người Chu Chu.
Sau đó, Nghiêm Trình Thành lập tức rời đi.
*
Ban đầu, trên đường Cố Kiều Niệm chạy tới nơi này, mặc dù tâm trạng nặng nề, nhưng vẫn bán tính bán nghi với lời nói của Cố Đức Hạo.
Cho tới khi gần đến mục tiêu, cô nhìn một vài công trình xây dựng gần đó.
Mơ hồ cảm thấy có hơi quen mắt.
Trong một số thôn làng, các kiểu nhà tự xây hầu như đều goống nhau.
Cố Kiều Niệm nghĩ tới giấc mơ lúc đó, căn nhà nhỏ hai tầng màu trắng.
Ở một trình độ nhất định, cho cô một ám chỉ trong lòng.
Đây rất có thể là nơi cô đã từng sống.
Nếu đúng thật là như thế.
Thế thì mấy lời Cố Đức Hạo nói có thể là thật.
Trong giấc mơ.
Đã rất lâu rồi, Cố Kiều Niệm mới mơ thấy căn nhà nhỏ hai lầu màu trắng kia.
Lần này cô không chỉ nghe thấy tiếng ca hát, nói cười.
Còn mơ hồ nhìn thấy được người.
Một người phụ nữ tóc ngắn, cao gầy.
Tiếng nói của bà ấy vô cùng êm tai.
Đứng bên cạnh Cố Kiều Niệm, vừa cười vừa dỗ dàng cô.
“Công chúa nhỏ của chúng ta cười một cái giống như sao trên trời, công chúa nhỏ cười một cái nữa đi.”
Người phụ nữ tóc ngắn vô cùng mơ hồ.
Cố Kiều Niệm cố gắng nhớ lại để thấy bà ấy rõ hơn một chút.
Thế nhưng có lẽ bởi vì khi đó cô còn quá nhỏ, cũng có lẽ bởi vì đoạn này căn bản là do bản thân cô tưởng tượng, cô có làm gì cũng không thấy rõ mặt người phụ nữ.