Mọi người đều biết, trong lòng có một loại bệnh.
Gọi lại hội chứng Stockholm, hình dung một cách đơn giản, chính là có một số người, sau khi bị ngược đãi một thời gian dài, sẽ lệ thuộc thậm chí còn yêu cả người ngược đãi mình.
Nghiêm Trình Thành đã từng gặp một người như thế, cũng tuyệt vọng tan vỡ vì người này.
Cho nên anh ấy mới lo lắng, từ nhỏ Cố Kiều Niệm đã bị cha nuôi ngược đãi, có khi nào cũng sẽ sinh ra loại bệnh này hay không.
Có lẽ.
Lúc Cố Kiều Niệm còn sống kiếp trước đúng là từng có như thế.
Nhưng bây giờ.
Mưa to cọ rửa bùn lầy trên mặt đất.
Giống đêm khuya hơn hai mươi năm trước.
Cố Kiều Niệm đạp giày cao gót, chẳng thèm để ý đến ánh mắt khiêu khích của Cố Thiến Thiến, từ từ đi tới bên cạnh Cố Đức Hạo.
Cố Đức Hạo ôm ngực, ngẩng đầu nhìn cô.
Cô Kiều Niệm ngồi xổm xuống.
“Kiều Kiều, ba thật sự… a…”
Không đợi Cố Đức Hạo nói xong.
Tại vị trí bắp đùi đã truyền tới cảm giác đau đến thấu xương.
Cố Đức Hạo lập tức kêu lên khàn cả giọng.
Ánh mắt nhìn về phía bắp đùi.
Bên trên đang cắm một con dao găm.
Chu Chu nhìn thấy con dao, cũng sợ hết hồn, cô ấy hoàn toàn không biết trên người Cố Kiều Niệm còn mang theo dao.
“Ông thử xưng một tiếng cha nữa xem.” Ánh mắt Cố Kiều Niệm lạnh như băng nhìn Cố Đức Hạo, từng câu từng chữ cảnh cáo: “Một người cặn bã như ông, không xứng, hiểu không?”
Cố Đức Hạo chưa từng nhìn thấy Cố Kiều Niệm độc ác như thế.
Ông ta nhìn cô như đang nhìn một người xa lạ vậy, sau đó liên tục gật đầu: “Đúng đúng, tôi không xứng, sau này tôi không dám nữa!”
Mặc dù Cố Đức Hạo biết Cố Kiều Niệm đã thay đổi, nhưng có thế nào ông ta cũng không ngờ, Cố Kiều Niệm lại biến thành dáng vẻ đáng sợ như thế này.
Còn không chờ Cố Đức Hạo khôi phục tinh thần.
Trên đùi lại truyền tới cảm giác đau nhức.
Mặt Cố Kiều Niệm không cảm xúc, rút dao ra.
Trên đùi Cố Đức Hạo, máu chảy như suối.
“A…”
Cố Đức Hạo ôm bắp đùi, đau đớn thét lên.
“Cứu mạng! Mau cứu tôi! Tôi sẽ chết nếu máu chảy như thế!”
Mặt Cố Kiều Niệm vô cảm, đứng dậy lau khô con dao, cũng chẳng thàm nhìn tới Cố Đức Hạo, đi thẳng về phía Nghiêm Trình Thành.
Lúc Tư Bắc đến, vừa vặn nhìn thấy Cố Kiều Niệm cầm dao, đang đi về phía Nghiêm Trình Thành.
Anh ấy nhíu mày nhìn về phía Cố Đức Hạo.
Thấy Cố Đức Hạo còn có thể kêu thảm thiết, anh ấy thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi tới sau lưng Cố Kiều Niệm.
“Anh Bảo.” Chu Chu nhìn anh Bảo một cái.
Anh Bảo gật đầu: “Tôi sẽ xử lý.”
Chu Chu trả lời một tiếng, đi theo Cố Kiều Niệm.
Ban đầu Cố Đức Hạo đào một cái hố, theo ông ta nói hẳn sâu khoảng ba bốn mét.
Bởi vì không xác định được vị trí cụ thể, người của Khôi Kiệt chỉ có thể đào từ phía bên kia của sườn núi đào vào giữa.
Cố Kiều Niệm đi tới bên cạnh Nghiêm Trình Thành.
Nghiêm Trình Thành theo bản năng nhìn về phía con dao đang phát ánh sáng lạnh trong tay cô.
“Cái này để tôi cầm đi, một lát nữa lại cắt trúng tay cô.” Nghiêm Trình Thành vừa nói, vừa cẩn thận đưa tay cầm lấy con dao.
Cố Kiều Niệm không phản ứng gì.
Anh ấy dễ dàng cầm lấy con dao, sau đó móc ra chiếc khăn tay mua hơn mấy ngàn, bọc con dao lại.
Khôi kiệt thấy Cố Kiều Niệm đi tới, lập tức đi tới ngay.
“Sao thế? Đào được cái gì sao?” Cố Kiều Niệm hỏi.
Khôi Kiệt lắc đầu một cái: “Tạm thời vẫn chưa.”
“Cố Đức Hạo lại đang lừa gạt người khác.” Cố Kiều Niệm nói một câu: “Nếu tối nay còn chưa tìm được, thế thì cắt đứt ngón tay của ông ta luôn đi.”
“Cô Cố, phạm vi làm việc của chúng tôi không bao gồm việc này, thế nhưng tôi có thể tìm người làm giúp cô.” Khôi Kiệt nói.
Anh ta rất nghiêm túc.
Cố Kiều Niệm nhìn về phía anh ta, bất đắc dĩ cười: “Đừng nghiêm túc như thế, cứ thoải mái, tiếp tục đào lên, tăng tốc lên một chút.”
Nghĩ đến Cung Dịch, Cố Kiều Niệm còn nói: “Thời gian không còn nhiều lắm.”
“Biết rồi.”
Mưa to chẳng hề có ý dừng.
Cung Dịch đang lai vùn vụt trên xa lộ.
Tư Hân Nhiễm nóng lòng chờ đợi, quyết định xuống xe, rướn cổ nhìn về phía bên kia, đi tới đi lui chung quanh xe.
Thỉnh thoảng, Nguyên Giang Vãn cũng nhìn về phía bên kia.
Thầm cầu nguyện trong lòng, không đào được gì ở bên đó cả, không đào được, cha mẹ cô Cố vẫn còn hy vọng sống sót.
Thời gian cứ như thế trôi qua một giờ.
Khe núi cũng không lớn, nhiều người đào như thế, cuối cùng sau một tiếng đồng hồ cũng có người hô lên.
“Đào được rồi!”
Người đứng trên khe núi lập tức nhìn xuống theo hướng âm thanh phát ra.
Không đợi mấy người Nghiêm Trình Thành kịp phản ứng.
Cố Kiều Niệm đã chạy xuống dưới khe núi.
“Kiều Kiều!”
Chu Chu kêu lên một tiếng, cũng vội vàng đuổi theo.
Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc cũng theo sát ngay sau.
Không lâu sau.
Cố Kiều Niệm đã chạy tới nơi phát ra tiếng nói.
“Đào được cái gì?”
Cố Kiều Niệm hỏi.
Khôi Kiệt nhìn về phía cô ấy, lại theo bản năng ngăn cản tầm mắt của cô.
“Cô Cố, cô đi lên trên chờ đi, chờ tới khi moi ra toàn bộ, cô lại…”
Cố Kiều Niệm trực tiếp đẩy Khôi Kiệt ra.
Nhìn theo ánh đèn sáng kinh người,
Trong đống bùn đất, phần xương tay lộ ra ngoài có một trắng đậm đặc biệt.
Trong nháy mắt này.
Trong lòng Cố Kiều Niệm đã suy nghĩ biến hoá hơn hàng vạn lần.
Nhưng lúc chuyện thật sự xảy ra.
Trong đầu cô vẫn ầm một tiếng.
Dường như có thứ gì đó nhanh chóng đổ sụp xuống.
Chung quanh có người đang gọi cô.
Có người đang nói gì đó.
Thế nhưng Cố Kiều Niệm đều không nghe được.
Nước mắt từ hốc mắt của cô yên lặng rơi xuống, sắc mặt cô cũng dần trở nên u ám.
Là thật sao?
Cha mẹ của cô, vì để bảo vệ cô… nên chết rồi.
…
Thật lòng mà nói,
Trước khi nhìn thấy khúc xương tay.
Trong lòng Nghiêm Trình Thành còn đang suy nghĩ, hẳn là Cố Đức Hạo đnag nói dối lừa gạt người khác.
Trên thế giới này, chuyện tàn nhẫn nhiều như thế, nhưng chuyện này quá hoang đường!
Nhưng ngay khi nhìn thấy khúc xương tay.
Lòng của Nghiêm Trình Thành cũng nhanh chóng trầm xuống, theo bản năng nhìn về phía Cố Kiều Niệm.
Cô cứ như thế nhìn khúc xương tay.
Cũng không nhúc nhích.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên ảm đạm như thế.
Ai nhìn mà không thấy đau lòng chứ?
“Kiều Kiều, chúng ta đừng nhìn nữa.” Nghiêm Trình Thành đứng ngăn bên cạnh Cố Kiều Niệm: “Đừng làm chậm trễ chuyện của bọn họ, chúng ta đi lên…”
“Không cần.”
Cố Kiều Niệm rũ mắt xuống, cảm xúc trong giọng nói không nói được là khổ sở hay thù hận.
“Tôi đứng ở đây xem.”
“Kéo Cố Đức Hạo tới đây, để ông ta nhìn!”
Đào được xương tay rồi.
Mấy thức còn lại cũng nhanh thôi.
Cố Đức Hạo nói.
Khi ấy ông ta không có nhiều thời gian đào một cái hố rộng hơn, thế nên đào một cái hố sâu một mét vuông, sau đó ném hai thi thể vào đó.
Chốc lát.
Cố Đức Hạo bị kéo xuống.
Cố Thiến Thiến cũng đi cùng.
Lúc này.
Hiện trường mà một mớ hỗn độn.
Không ai chú ý tới ánh mắt vừa hưng phấn vừa đắc ý của Cố Thiến Thiến.
Cô ta nhìn chằm chằm Cố Kiều Niệm.
Nhìn một chút.
Cố Thiến Thiến dần bắt đầu trở nên cáu kỉnh.
Chuyện gì đang xảy ra thế?
Không phải đã đào được rồi sao? Sao Cố Kiều Niệm chẳng có chút tan vỡ nào?
Không phải cô nên trở nên cuồng loạn, bi thương khóc lớn sao?
Cố Thiến Thiến cau mày.
Chắc chắn bởi vì chỉ mới đào được một người.
Cố Kiều Niêm còn ôm hy vọng.
Chờ sau khi đào hết hai người, đến lượt cô sẽ tuyệt vọng đến mức hỏng mất!
Đào!
Mau đào đi!
Mấy tên phế vật này!