Người dân khắp các nơi tỏ ra lo lắng đối với hiện tượng xã hội các cô gái bị bạo lực gia đình.
Càng có nhiều truyền thông đưa tin thiên hậu đang nổi tiếng muốn địa vị có địa vị muốn tiền có tiền, lại vẫn không thể trốn thoát khỏi bàn tay của bạo lực gia đình thì nói gì đến những cô gái bình thường khác.
Bởi vậy mọi người vô cùng phẫn nộ, lên án, hô hào.
Nhưng từ đầu đến cuối, Cố Kiều Niệm vẫn không hề lên tiếng về chuyện bạo lực gia đình.
"Kiều Kiều, rất nhiều phương tiện truyền thông đều liên lạc với em, chúng ta vẫn không lên tiếng sao?"
Đến ngày thứ hai, đối mặt với những cuộc điện thoại như thủy triều, Chu Chu có chút ngồi không yên.
Trong suy nghĩ của cô ấy, hiện tại là thời gian thích hợp nhất để hoàn toàn cắt đứt với Cố Đức Hạo bên kia.
"Không cần nóng nảy, cứ chờ một chút đi."
Cố Kiều Niệm nhìn chằm chằm máy tính bảng trong tay, phía trên chính là video phòng luyện tập của thầy dạy vũ đạo.
Đã nhận quay chương trình tuyển chọn, trong chương trình này cô hẳn là nên xuất hiện với thân phận thần tượng, hoàn toàn phá vỡ hình tượng thiên hậu ngây thơ thuần khiết lúc trước.
Cố Kiều Niệm đã từng học vũ đạo mấy năm, dự định lúc đầu là cứ tiếp tục học, nhưng sau đó bởi vì vợ chồng Cố Đức Hạo sắp xếp quay phim dày đặc làm cho chuyện này bị chậm trễ.
Cũng may mà nhờ mấy năm kia nên cô đã có một chút năng lực về vũ đạo, hiện tại chỉ cần một người thầy chuyện nghiệp dạy cô làm như thế nào để biển hiện ra hình tượng thần tượng hoàn mỹ trên sân khấu.
Chu Chu đưa cho cô danh sách các người thầy dạy vũ đạo đứng đầu, mãi cho tới trưa Cố Kiều Niệm vẫn đang xem video dạy vũ đạo của những người kia.
Muốn chọn một người thích hợp nhất với mình.
"Không cần nóng nảy…"
Mấy ngày nay Chu Chu cũng không biết nghe qua bao nhiêu lần câu không cần nóng nảy này rồi.
"Kiều Kiều, chủ yếu là em lo lắng bọn người Cố Đức Hạo bên kia giả vờ làm người bị hại trước, chị cũng biết bọn họ có bao nhiêu hèn hạ mà."
"Được rồi." Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng nhíu mày cười cười: "Chị còn sợ bọn họ không làm đấy."
"Sao cơ?" Càng nói Chu Chu càng cảm thấy đầu đầy sương mù.
Không bao lâu sau.
Ý nghĩ của Chu Chu thành sự thật.
Trương Ngọc Mai giả vờ đáng thương.
Một giờ chiều, Trương Ngọc Mai đăng lên mạng một video, từng câu từng câu sắc bén lên án Cố Kiều Niệm không có lương tâm, từ nhỏ bọn họ đã đối xử với cô tốt biết bao nhiêu, bồi dưỡng cô như thế nào, cô lại vì tiền mà lập kế hoạch hãm hại vợ chồng bọn họ, còn ức hiếp em gái, đánh em gái mình thương tích đầy mình.
Đương nhiên em gái mình đầy thương tích chắc chắn cũng xuất hiện một thời gian ngắn ngủi trên video, Cố Thiến Thiến sưng mặt sưng mũi, nằm ở trên giường bệnh, chỉ cần là chỗ nào bị lộ ra thì chỗ đấy không lành lặn.
Video này vừa phát ra.
Trong nháy mắt lại như một quả pháo bị quăng vào trong hồ nước, nổ kinh thiên động địa.
"Bị đánh như thế này thì cũng quá thảm rồi? Chắc phải tức giận lắm!"
"Rốt cuộc đây là thù hận sâu bao nhiêu đây? Cho dù cha mẹ có sai lầm gì cũng không nên trút giận lên người em gái chứ?"
"Nói thế nào đi nữa, cha mẹ phải như thế nào mới dạy dỗ được đứa con như vậy chứ, ông ta bạo lực như thế, đoán chừng Cố Kiều Niệm cũng không khá hơn chút nào?"
Trong nhất thời, hướng gió trên mạng xảy ra sự thay đổi lớn.
"Sao Trương Ngọc Mai có thể vô sỉ như vậy chứ? Sao Cố Thiến Thiến lại bị thương, trong lòng bà ta không có chút chột dạ nào sao?" Chu Chu nhìn video, tức giận đến mức bùng nổ ngay tại chỗ.
Nhưng Cố Kiều Niệm lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Chuyện này cũng ở trong dự liệu của cô, cô hiểu rất rõ vợ chồng Cố Đức Hạo, trên tay bọn họ không có cái gì có thể phản kích cô, cái có thể lấy ra để chống lại tin tức cô bị bạo lực gia đình cũng chỉ có Cố Thiến Thiến.
Nếu so ai thảm hơn thì cô chịu một cái tát kia cùng bị đạp một cái làm sao thảm bằng tình trạng của Cố Thiến Thiến sau khi bị tổng giám đốc Kim hành hạ được?
"Kiều Kiều, chị còn không có ý định lên tiếng giải thích sao? Hiện tại trên mạng đã có một nhóm người nói chị không lên tiếng là do có điều gì đó đen tối không muốn người khác biết bị vợ chồng Cố Đức Hạo nắm trong tay!"
Cố Kiều Niệm nhìn về phía trời trong gió nhẹ ngoài cửa sổ, không nhanh không chậm nói: "Không cần nóng nảy, cứ để mọi người bàn tán một thời gian nữa đi."