Môi của Cung Dịch bị rách da và chảy máu.
"Trời đất ơi, tôi phải làm gì đây? Làm sao bây giờ? Tôi lại phải chuẩn bị kịch bản để giải thích mất!"
Cố Kiều Niệm nhìn đôi môi bị cắn đến rách ra của Cung Dịch, cô cũng không nghĩ được cái gì liên quan đến dây buộc tóc màu đỏ nữa.
Trong khi đó, Cung Dịch rất vui vẻ quan sát Cố Kiều Niệm.
Tâm can bảo bối của Cung Dịch, thực ra cô cũng rất cưng chiều anh.
Ngay cả trong những khoảnh khắc tình nùng ý mất, hai người âu yếm nhất, cô vẫn luôn không nỡ làm cho anh chịu đau đớn.
Điều này trước giờ chưa từng có.
Không ngờ cô lại chủ động cắn môi của anh.
Mặc dù không có lý do cụ thể, nhưng anh vẫn rất vui.
"Đừng hoảng sợ như vậy."
Cung Dịch ôm cô vào lòng và nhẹ nhàng an ủi Cố Kiều Niệm.
“Tại sao trông cậu lại có vẻ vui mừng thế nhỉ?” Cố Kiều Niệm cảm thấy khó hiểu.
“Thật sao?” Cung Dịch cười tinh ranh như một con hồ ly nhỏ: “Tôi chỉ nghĩ là dù sao môi cũng bị cắn rách mất rồi, giờ có hoảng sợ cũng vô ích thôi.”
“Một lát nữa nếu như ai đó hỏi cậu, cậu... cậu phải nói là do cậu đang bị nhiệt! ” Cố Kiều Niệm căng da đầu ra để nghĩ một lý do.
Việc dạy Cung Dịch nói dối khiến cảm thấy quá tội lỗi.
"Được rồi."
Cung Dịch gật gật đầu.
Cố Kiều Niệm thương tiếc không thôi.
Sau đó cô lại buồn bực trách Cung Dịch: "Tất cả đều tại cậu cả, sao lại còn chọc tức tôi làm gì?"
Cố Kiều Niệm vừa dứt lời, Cung Dịch ngay lập tức thở ra một hơi.
“Đau không?” Cố Kiều Niệm hỏi.
"Đau." Cung Dịch đáng thương gật đầu.
Làm sao mà Cố Kiều Niệm lại không biết Cung Dịch đang cố tình "bán thảm", tỏ ra đáng thương để đánh lạc hướng sự chú ý của cô.
Mặc dù cô biết anh bán thảm, nhưng cô cũng không thể kiềm chế việc quan tâm thương tiếc anh.
Dù sao cô cũng làm cho anh bị chảy máu rồi.
Cố Kiều Niệm ôm má Cung Dịch rồi hôn nhẹ lên vài lần.
“Lần sau tôi sẽ không cắn cậu nữa đâu.”
Cung Dịch: “...”
Thỉnh thoảng cắn một cái cũng rất thú vị.
Nếu như sau này không cắn nữa thì phải làm sao?
Nghĩ một hồi, Cung Dịch cũng không nói gì cả.
Dù sao thì, khi đến lúc thích hợp, anh vẫn luôn có thể dẫn dắt khiến cho cô phải cắn.
“Đoàn làm phim họp lúc mấy giờ?” Cung Dịch hỏi.
“Chắc phải đợi lúc tất cả các diễn viên cùng đến hết.” Cố Kiều Niệm trả lời.
"Tôi buồn ngủ quá..." Cung Dịch ôm Cố Kiều Niệm rồi trực tiếp nằm xuống ghế sofa: "Ngủ với tôi một lát."
Sofa chật hẹp như vậy, vậy mà cả hai người bọn họ đều nằm lên,có thể tưởng tượng ra Cung Dịch phải ôm Cố Kiều Niệm chặt đến mức nào.
Cố Kiều Niệm ngẩng đầu lên, đôi mắt trông mong nhìn Cung Dịch đang nhắm chặt hai mắt.
Sau đó, cô véo cằm anh, tỏ ra nũng nịu: "Cung Dịch, chúng ta thảo luận lại về chuyện chiếc dây buộc tóc nhé?"
"Chị đã bắt nạt người khác lại còn muốn tịch thu công cụ phạm tội, như vậy không được đâu nhé."
Cung Dịch không hề mở mắt. Anh nắm tay Cố Kiều Niệm, véo véo đôi tai cô, thậm chí còn nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Cố Kiều Niệm: "..."
Anh nói hoàn toàn có tình có lý!
Cô trầm ngâm nghĩ về điều đó.
Cố Kiều Niệm nhếch môi, ngước lên hôn vào cằm và khóe miệng Cung Dịch
Cung Dịch không khỏi phải mở mắt ra và nhìn cô.
Đôi mắt của Cố Kiều Niệm lấp lánh, tỏ vẻ đầy yếu đuối.
"Anh! Anh hãy đồng ý với em đi."
Đánh giá về tình hình hiện tại mà nói.
Đối với Cung Dịch, từ "anh" này là con át chủ bài có khả năng ra đòn sát thủ mạnh nhất.
Sắc mặt của Cung Dịch lập tức thay đổi hoàn toàn.
Anh chợt hít sâu một hơi. Sau đó, anh ôm Cố Kiều Niệm đứng dậy, đi vào phòng ngủ.
Ban đầu Cố Kiều Niệm rất choáng váng, sau đó cô mới dần cảm thấy hoảng loạn.
“Cung Dịch, cậu đang làm gì vậy?”
“Tôi không nghĩ tối nay mình có thể đi họp tiếp đâu.” Cung Dịch gằn giọng nói từng chữ một.
Cố Kiều Niệm: "A!"
"Cung Dịch, tôi nói đùa đấy, cậu có thể đeo chiếc dây buộc tóc màu đỏ tùy thích, tôi không có ý kiến gì nữa!"
Cố Kiều Niệm vừa nói vừa cố gắng thoát khỏi vòng tay của Cung Dịch.
Việc cô cố tình gọi Cung Dịch là "anh" rõ ràng đã thất bại.
Cung Dịch ném Cố Kiều Niệm xuống giường, cô vội vàng bò sang phía kia của chiếc giường, chuẩn bị chuồn khỏi đó.
Nhưng vấn đề là chân của cô rất dài và cánh tay của Cung Dịch cũng dài không kém.
Ngay khi anh đưa tay ra, Cung Dịch đã có thể dễ dàng nắm lấy mắt cá chân của Cố Kiều Niệm.
"Cung Dịch!" Cố Kiều Niệm nức nở, giọng nói như sắp khóc.
Lần họp mặt đầu tiên của đoàn phim, chắc chắn sẽ có bao nhiêu chuyện quan trọng. Nếu như cả nam chính và nữ chính đều ở trong khách sạn mà đồng thời lại vắng mặt, đừng nói đến chuyện chuyên môn ra sao, để người khác thấy cũng không biết người khác sẽ nghĩ thế nào?
Cung Dịch nắm lấy mắt cá chân của Cố Kiều Niệm và kéo cô lại.
Sau đó anh ôm cô vào trong lòng, không hề thanh minh giải thích, cứ thế hôn lấy cô.
Cho đến tận lúc Cố Kiều Niệm cảm thấy rằng mình sắp bị ngạt thở vì nụ hôn này thì Cung Dịch mới chịu buông cô ra.
“Cậu không ngoan, như vậy tôi thực sự sẽ tức giận!” Giọng của Cố Kiều Niệm run lên.
Cung Dịch lấy tay vuốt nhẹ chiếc cằm của cô và lưu luyến hôn lên chiếc cổ trắng ngần cô.
Cả người Cố Kiều Niệm đều run rẩy.
Cô nghĩ trong lòng, lần này Cung Dịch thực sự phát điên rồi.
Cung Dịch cứ thế đè cô xuống giường, sau đó ôm chặt cô vào lòng, cắn vào tai cô, nói: “Sợ rồi sao?”
Sợ sao?
Cô đang rất sợ được chưa?
“Lần sau chị có còn dám tùy ý gọi tôi là "anh" nữa không?” Giọng Cung Dịch mang dục vọng khó tả, hơn nữa còn có tiếng thở nhè nhẹ.
"Không gọi linh tinh nữa đâu.” Cố Kiều Niệm vội vàng đáp lại.
“Tốt lắm.” Cung Dịch hít một hơi thật sâu: “Tôi đi tắm trước đây đã.”
“Ồ...”
Cố Kiều Niệm rụt rè trả lời.
Ban đầu cô cứ nghĩ Cung Dịch sẽ chuẩn bị để đi vào nhà tắm, nhưng ai mà biết được, khi anh định buông cô ra, không hiểu anh nghĩ điều gì, lại ép hai bàn tay của Cố Kiều Niệm lên trên đầu.
“Dù sao thì tôi cũng phải đi vào nhà tắm để giải quyết, vậy thì cứ quá đáng một chút nhỉ.”
Cố Kiều Niệm không hề nghĩ tới điều này.
Cô vốn nghĩ gọi "anh" là thủ đoạn nho nhỏ để cô ngăn cản Cung Dịch.
Cố Kiều Niệm chưa bao giờ tưởng tượng rằng từ đó thực sự là chìa khóa dùng để mở phong ấn dã thú bên trong con người anh!
Vốn dĩ ở nơi này của Cung Dịch, cô vẫn là người đầu tiên luôn tự tung tự tác mà!
Do máy bay của một nhân vật phụ vẫn đang trong quá trình quản lý không lưu cho nên thời gian bắt đầu cuộc họp cũng bị trì hoãn.
Cung Dịch và Cố Kiều Niệm lần lượt tắm xong rồi bước ra từ phòng tắm.
Cố Kiều Niệm cũng đã ngủ cùng Cung Dịch một lát.
Lúc cuộc họp chính thức bắt đầu đã gần mười một giờ tối.
Cung Dịch đi xuống dưới tầng trước.
Cố Kiều Niệm thì đến muộn vài phút.
Vị trí của nam nữ chính đương nhiên ở cạnh gần nhau.
Một số người đã nhìn thấy trước khi cô ngồi xuống cũng chỉ nói lời chào một cách thờ ơ với Cung Dịch.
Vẻ mặt họ ít nhiều có phần thất vọng.
Không lâu sau đó, cả đạo diễn và nhà sản xuất Dương cũng cùng đến.
Sau khi vị đạo diễn ngồi xuống thì phát hiện hình như còn một chỗ trống chưa có người đến: “Ai là người chưa đến vậy?”
“Trần Ninh Ninh." Phó đạo diễn nói nhanh.
“Người bị trễ giờ đó à?” Đạo diễn cau mày hỏi lại.
"Phải rồi."
"Mẹ nó, tôi đã nói hàng trăm lần, tôi không cần loại diễn viên mang tiền vào đoàn phim, tôi không tin, cuộc họp đã bị hoãn hai giờ vì cô ta rồi. Đạo diễn, nhà sản xuất, kể cả diễn viên chính đều ở đây hết rồi, vậy mà cô ta còn muốn chúng ta đợi sao?” Đạo diễn trực tiếp vỗ bàn.
Vừa dứt lời thì mọi người nhìn thấy Trần Ninh Ninh xuất hiện.
Sau lưng cô ta còn có vài người nữa.
Đây quả thật là cô thiên kim tiểu thư lần trước nói muốn đến đoàn làm phim giết thời gian với Cung Dịch.
“Tôi xin lỗi, thật ngại quá! Chúng tôi vừa mới đến và xếp hành lý xong thì hơi muộn mất rồi.” Người giúp việc đi phía sau Trần Ninh Ninh nhanh nhẹn thanh minh.
“Diễn viên ở lại, những người còn lại đi ra ngoài.” Đạo diễn nói bằng giọng điệu khá thô lỗ, không hề khách khí với Trần Ninh Ninh.
Những người giúp việc của Trần Ninh Ninh người này nhìn người kia, ai nấy đều lúng túng, cuối cùng bọn họ quay ra nhìn cô ta.
"Đạo diễn à, không phải tôi bảo đợi thêm hai phút nữa sao? Có gì phải tức giận như vậy chứ?" Trần Ninh Ninh giả lả cười, vừa nói vừa không quên liếc sang phía đối diện nơi Cố Kiều Niệm đang ngồi, bên cạnh cô là Cung Dịch đang cúi đầu đọc kịch bản. Anh không thèm nhìn Trần Ninh Ninh dù chỉ một cái.