Ước chừng qua hai ba giây, Triệu Hưng là người phản ứng đầu tiên. Anh ta đứng bật dậy, hoảng sợ chỉ Cố Kiều Niệm rồi hét lớn: “Cô điên rồi!” . Đọc thêm nhiều truyện ở ~ T RUМtrцyeЛ. VN ~
Những người khác cũng sững sờ đứng lên.
Tay Cố Kiều Niệm vẫn còn nắm cán dao. Cô dùng lực rất mạnh, mũi dao nhọn xuyên qua khăn trải bàn đâm thủng lớp gỗ bên dưới.
Lúc này, cửa được đẩy ra, Khôi Kiệt từ ngoài đi vào. Anh ta liếc về phía Cố Kiều Niệm, gặp trường hợp này mà mặt anh ta cũng không đổi sắc, trực tiếp đóng cửa rồi đứng sau Cố Kiều Niệm. Dáng người Khôi Kiệt cao lớn vạm vỡ. Trên khuôn mặt dường như có viết mấy chữ “ông đây có thể đánh người.”1
Mấy người Triệu Hưng rục rịch ngóc đầu dậy, không dám bước về phía trước.
Khôi Kiệt không nói một câu, hai tay chắp sau lưng, nhìn giống như một ngọn núi cao.
“Cố Kiều Niệm…” Đạo diễn đau đến nỗi sắp ngất đi rồi.
Cố Kiều Niệm lạnh lùng nhìn ông ta, trong nháy mắt, đạo diễn cảm thấy ánh mắt cô nhìn ông ta giống như đang nhìn một người chết.
“Ông cố ý đến khách sạn tôi ở để uy hiếp tôi, có phải ông cho rằng ông có thể uy hiếp được tôi, khi đó tôi không chỉ bị ông uy hiếp, mà còn quỳ xuống khóc lóc, tự mình cởi hết quần áo, cầu xin các người đi đến phòng của tôi?”
Khi Cố Kiều Niệm nói chuyện, ánh mắt vừa lạnh lùng di chuyển về phía cán dao, vừa nói. Cô còn chuyển động dao đâm sâu vào lòng bàn tay của đạo diễn.
“Á…”
Lại thêm một tiếng kêu thê lương, thảm thiết
“Hừ!” Cố Kiều Niệm không kiên nhẫn hừ lạnh.
Đạo diễn nhìn cô, theo bản năng cảm thấy giật mình sợ hãi, chỉ trong chốc lát, sắc mặt của ông ta đã trắng bệch, mồ hôi lạnh toát chảy đầy mặt.
Có thể nhìn ra ông ta đang rất đau.
“Ồn ào cái gì? Ông có sợ… những vụ bê bối của bọn họ sẽ bị lộ ra ngoài không?”
“Cố… Cố Kiều Niệm, cô có ý gì?” Giọng nói của Triệu Hưng run rẩy: “Chúng tôi đâu có đắc tội với cô?”
“Triệu Hưng, anh thật sự cho rằng chuyện mấy người các anh cưỡng bức, lợi dụng Hà Kiều hạ thuốc tôi, tôi không biết hay sao?” Cố Kiều Niệm duỗi tay.
Khôi Kiệt đặt một cái máy ghi âm vào tay cô.
Cố Kiều Niệm bật lên, bên trong lập tức truyền ra giọng nói hèn hạ của Triệu Hưng.
“Kiều Kiều, chỉ cần cô giúp tôi bỏ thứ này vào trong trà của Cố Kiều Niệm, tôi cam đoan nhất định sẽ giới thiệu cho cô một vai nữ chính!”
Hà Kiều từ chối hai câu cho có lệ.
Triệu Hưng lại nói thêm: “Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời thì không lo không có vai nữ chính để diễn, chuyện xấu của cô cũng không sợ bị đưa ra ánh sáng…”
“Anh Hưng, đây là do anh ép tôi đó!”
“Đúng vậy, là tôi ép cô, cô cũng để cho tôi cưỡng ép người khác chứ. Đều là phụ nữ, cô xem Cố Kiều Niệm cao cao tại thượng, trong lòng cô không thấy bất công sao?”
Hà Kiều trầm mặc.
Triệu Hưng nói tiếp: “Tôi biết cô sẽ cảm thấy không công bằng, nghe lời tôi, cho cô ta uống cái này, kéo cô ta từ trên cao xuống còn cô sẽ đi lên!”
Cố Kiều Niệm ấn tạm dừng.
“Tối nay tôi không có thời gian nghe những thứ khiến người khác ghê tởm này với mấy người, cầm về từ từ mà nghe.”
Cô vứt máy ghi âm lên mặt Triệu Hưng. Anh ta ngây ra, bị máy ghi âm đập đến nỗi chảy máu mũi nhưng cũng không dám làm gì.
Sắc mặt những người khác cũng vô cùng khó coi. Tuy rằng không có tiếng của mấy người bọn họ nhưng hôm đó họ đều có mặt tại hiện trường, cũng có nói chuyện với nhau. Hơn nữa, bọn họ cũng không tốt đẹp hơn Triệu Hưng là bao.
“Mỗi người ở đây, trên màn ảnh đều là người chồng tốt, ông bố tốt. Các người bẩn thỉu như vậy, con cái các người ở nhà có biết không?” Cố Kiều Niệm buông cán dao ra. Con dao kia thật sự đã đâm sâu vào bàn.
“Cô… cô cố ý gây sát thương, tôi sẽ không tha cho cô đâu!” Hai mắt đạo diễn đỏ ngầu nhìn cô.
Cố Kiều Niệm nở nụ cười: “Tôi đã dám đâm ông, tôi còn sợ ông không tha cho tôi sao?”
Đạo diễn nhìn chằm chằm Cố Kiều Niệm, muốn nhìn thấu lớp ngụy trang của cô, nhưng nhìn thái độ của cô bây giờ đúng là không có chút sợ sệt nào.
Sau đó Cố Kiều Niệm đứng dậy, trên tay còn dính máu. Nhìn thoáng qua, Cố Kiều Niệm cảm thấy vô cùng ghê tởm, cũng may trên bàn ăn có khăn, cô cầm lên, mở ra, vừa lau máu trên tay, vừa nói: “Ông muốn làm to chuyện này, tôi sẵn lòng tiếp ông. Nói cho cùng, nếu ông không quấy rầy khiến tôi kinh hãi thì tôi cũng sẽ không phòng vệ quá mức như vậy.”
Đạo diễn kinh ngạc nhìn cô.
“Rõ ràng là cô chủ động công kích tôi trước!”
“Có sao?” Đôi mắt của Cố Kiều Niệm lóe sáng: “Ông hiểu lầm rồi, là tôi bị ông dọa mà, ông xem… đến giờ tay vẫn còn run đây.”1
Mọi người: “...”
Cố Kiều Niệm đột nhiên bày ra bộ dáng đáng thương. Nếu không phải vừa rồi mọi người tận mắt nhìn thấy cô ra tay độc ác như thế nào, có lẽ thật sự sẽ bị cô lừa.
“Nếu muốn làm to chuyện thì ông cứ làm đi, cùng lắm là tôi bị phán phải bồi thường, nhưng ông cùng với các vị đang ngồi đây…”
Cố Kiều Niệm nhìn xung quanh một lượt, cười đến điên đảo chúng sinh.
“Dùng chút tiền này có thể khiến cho các người thân bại danh liệt, đáng giá lắm.”
Sắc mặt của mấy người Triều Hưng đều trắng bệch.
Cố Kiều Niệm nói xong, lại đội mũ lưỡi trai lên, ngoắc ngoắc ngón tay với Chu Chu còn đang ngơ ngác: “Đi thôi”
Chu Chu vội vàng đứng dậy.
Nhưng, Cố Kiều Niệm còn chưa đi ra cửa, đạo diễn liền vội vàng nói: “Cô Cố, việc hôm nay là do tôi không đúng, cô đại nhân đại lượng, đừng để trong lòng. Về cái tay này… tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Việc tên đạo diễn cặn bã này sẽ quỳ xuống đã nằm trong sự dự liệu của Cố Kiều Niệm. Ông ta cũng coi như là xuất thân từ dòng dõi thư hương, lúc cha ông ta còn sống chính là người sáng lập phim hoạt hình nổi tiếng, có tiếng lớn trong ngành. Vài năm nay, tuy rằng các tác phẩm ông ta quay không được tốt lắm nhưng danh tiếng vẫn luôn tốt. Ông ta khoác tấm da người bên ngoài cả ngày chính là vì muốn duy trì hình tượng tốt cho bản thân. Vì vậy đối mặt với chuyện này tất nhiên sẽ quỳ.
“Chỉ có chuyện hôm nay?” Cố Kiều Niệm liếc mắt về phía đạo diễn, lạnh lùng hỏi.
Đạo diễn nhìn cô, giật nảy mình.
Sắc mặt Cố Kiều Niệm lạnh lùng, sau đó nói một câu: “Xin lỗi.”
Mọi người đều không hiểu chuyện gì, thấy đạo diễn nhìn về phía Chu Chu, cúi đầu: “Xin lỗi.”
Chu Chu càng lúc càng hoang mang.
“Tôi biết trong vòng luẩn quẩn này của các người có một tổ chức chuyên làm những trò đê tiện này.” Cố Kiều Niệm nhìn lướt qua mọi người: “Các người nhớ phải nói chuyện ngày hôm nay cho bọn họ, nếu không, lần sau để tôi gặp được đồng lõa của các người, tôi sẽ đem món nợ đó tính trên đầu mấy người.”
Triệu Hưng và những người khác gật đầu một cách cứng ngắc, giống như có một bàn tay vô hình bóp chặt yết hầu của họ, khiến bọn họ không nói được lời nào.
“Ngoài ra, sau này khi chọn kịch bản, đừng chọn tổ phim có tôi.” Cố Kiều Niệm nhíu mi, vẻ mặt chán ghét: “Nhìn thấy những kẻ rác rưởi như mấy người, tôi thấy ghê tởm lắm. Mà một khi tôi thấy ghê tởm thì sẽ không biết mình sẽ làm ra những chuyện điên rồ gì đâu.”
Sắc mặt của mọi người càng khó coi, né tránh những hạng mục có Cố Kiều Niệm chẳng khác nào không thể tham dự những hạng mục chế tác cao cấp. Đối với những người này, đây là sự tổn thất rất lớn.
“Nghe rõ chưa?” Cố Kiều Niệm nhìn phản ứng của họ, hỏi lại lần nữa.
Bọn họ giật nảy mình, lập tức gật đầu.
Cuối cùng, Cố Kiều Niệm hỏi đạo diễn: “Đạo diễn, ngày mai tôi có một cảnh quay, tôi rất nóng lòng muốn hoàn thành nó và tôi mong sẽ không có việc gì làm chậm trễ cảnh quay đó.”
Nói xong, cô nhìn bàn tay vẫn đang chảy máu của ông ta: “Nhớ phải có mặt đúng giờ đó.”
“Tôi… tôi biết rồi.” Mắt đạo diễn đỏ ngầu, cắn răng trả lời.