Gặp được người trở về từ khe núi bên kia.
Cô ta vội vàng chạy tới: “Sao rồi? Tìm được cái gì sao?”
“Đã đào được xương rồi.” Người nọ trả lời: “Cô bé, bên ngoài lạnh lắm, trở vào trong xe ngồi đi.”
Tư Hân Nhiễm hơi sửng sốt.
Sau đó lập tức cong chân chạy trở vào trong xe:
“Cô, cô làm thế nào vậy!” Tư Hân Nhiêm vô cùng gấp gáp.
“Sao thế?” Nguyên Giang Vãn thấp giọng hỏi.
“Bọn họ thật sự đào được xương ở chỗ đó!” Tư Hân Nhiễm vừa nói, vừa oà khóc một tiếng: “Cố Kiều Niệm thảm quá đi! Sao lại thế! Sau này chị ấy phải làm sao đây!”
Nguyên Giang Vãn không khóc.
Bà ấy phản ứng trong chốc lát, sau đó tháo dây an toàn, cầm lấy áo mưa ở phía sau, đưa cho Tư Hân Nhiễm một cái: “Mặc vào, chúng ta sang đó.”
Tư Hân Nhiễm hơi chần chừ một chút.
Cô ta không giống với những người khác, Tư Hân Nhiễm rất ít khi đối xử với Nguyên Giang Vãn như một bệnh nhân.
Cho nên, sau một hồi chần chừ, cô ta lập tức gật đầu.
Sau đó nhanh chóng mặc áo mưa và mang ủng đi mưa, sau đó đỡ Nguyên Giang Vãn xuống xe.
Bên phía Nguyên Giang Vãn cũng có vệ sĩ trông chừng.
Thế nhưng với khí thế đó của Nguyên Giang Vãn, không ai dám ngăn bà ấy.
Chỉ có thể đi theo sau lưng Nguyên Giang Vãn và Tư Hân Nhiễm.
Người nọ vừa đi tới chính là người được Khôi Kiệt bảo đi lấy nước gừng nóng cho Cố Kiều Niệm.
Tư Hân Nhiêm và Nguyên Giang Vãn trực tiếp đi theo anh ta.
Bởi vì đã phát hiện xương tay.
Mấy người đang đào ở nơi khác, đều tập trung đi tới nơi này.
Mười mấy phút sau.
Càng có thêmn nhiều xương bị đào lên.
Khôi Kiệt có trải một tấm nylon ở bên cạnh, anh ta sẽ cho người cẩn thận đặt những bộ xương được đào rải rác lên trên đó.
Không lâu sau.
Chiếc đầu lâu không hoàn chỉnh đầu tiên đã được tìm thấy.
Theo như lời của Cố Đức Hạo.
Ông ta dùng xẻng đập đầu, đập chết hai vợ chồng đó.
Đương nhiên chiếc đầu lâu đã bị vỡ.
Lại qua một hồi.
Cái đầu lâu thứ hai cũng được tìm thấy.
Sau khi Khôi Kiệt kiểm tra chiếc đầu lâu, lại đi về bên cạnh Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm nhìn anh ta.
Cũng không biết vì sao, vào lúc này, ánh mắt của cô lại sáng lấp lánh như thế.
Khiến người ta hoàn toàn không nỡ nhìn.
Khôi Kiệt rũ mắt xuống: “Xét từ chiếc đầu lâu, đúng là một nam một nữ, tình hình vỡ của chiếc đầu nam vô cùng nghiêm trọng, nữ tốt hơn…”
Cố Kiều Niệm nghe thấy.
Trước mắt cô đột nhiên biến thành màu đen, sự choáng váng tấn công tới.
Chu Chu vội vàng đỡ cô.
“Kiều Kiều…”
“Dao đâu?” Cố Kiều Niệm nhìn xung quanh, sau đó nhìn về phía Nghiêm Trình Thành: “Đưa dao cho tôi.”
“Kiều Kiều, giao cho chúng tôi, tội gì cô phải ra tay.” Nghiêm Trình Thành nhẹ giọng nói.
“Đưa dao cho tôi.” Cố Kiều Niệm dần dần trở nên có chút không nhịn được.
“Cố Kiều Niệm, ông ta không xứng để tay cô lãnh một cái mạng.” Tư Bắc ngăn cản Cố Kiều Niệm, thấp giọng nói.
Cố Kiều Niệm hít một hơi thật sâu.
Không nói thêm lời nào nữa.
Tư Bắc và Nghiêm Trình Thành còn tưởng rằng, lời khuyên của bọn họ có tác dụng.
Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Trái lại không phải bọn họ cảm thấy việc Cố Kiều Niệm giết chết một người có thể làm gì.
Là bọn họ đều biết.
Trên thế giới này, ngoại trừ những kẻ sát nhân và những thứ tương tự, có những tồn tại có thể nhận được niềm vui từ việc giết một người.
Bất kỳ người nào, giết người, tay dính máu, cả đời này cũng không thể thoát khỏi bóng ma này.
Cố Đức Hạo gieo hoạ cho Cố Kiều Niệm hơn hai mươi năm.
Ông ta đúng là đáng chết.
Nhưng ông ta chết hẳn là việc hèn mọn nhất, cũng không đủ nặng nhẹ nhất.
Ông ta không xứng dùng bất kỳ hình thức nào xuất hiện trong quãng đời còn lại của Cố Kiều Niệm.
Đúng lúc này.
Tư Hân Nhiễm và Nguyên Giang Vãn tới.
“Sao hai người lại tới đây?” Lúc Tư Bắc nhìn thấy hai người, lạo thấy đau đầu.
Lập tức chạy tới.
“Tìm được rồi?” Nguyên Giang Vãn nhìn chằm chằm Tư Bắc, hỏi.
Tư Bắc gật đầu một cái, tầm mắt nhìn về phía cách đó không xa, nhìn về phía tấm bạt nylon đang bị mấy người đứng chắn.
Nguyên Giang Vãn cũng nhìn sang.
Mơ hồ lại nhìn thấy một thứ màu trắng.
Bà ấy giơ tay lên che miệng.
Lo lắng lại đau lòng, nhìn về phía Cố Kiều Niệm.
“Con đi tới đi, đừng để cô ấy tự mình đi tới, canh chừng cô ấy.” Nguyên Giang Vãn đẩy Tư Bắc một cái.
Tư Bắc vô cùng lo lắng cho Nguyên Giang Vãn.
“Cô không sao, cô tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào!” Nguyên Giang Vãn nói: “Con đi nhanh đi!”
“Ừ.”
Sau khi Tư Bắc đi.
Tư Hân Nhiễm đứng ngay sau lưng Nguyên Giang Vãn lau nước mắt.
“Là người kia đúng không?” Lúc này, tầm mắt của Nguyên Giang Vãn khoá chặt trên người Cố Đức Hạo.
Cố Đức Hạo quỵ xuống đất, trên đùi đang quấn băng cầm máu, là anh Bảo làm cho ông ta.
Từ trước đến giờ Tư Hân Nhiễm cũng chả để ý tới Cố Đức Hạo.
Dáng vẻ Cố Đức Hạo thế nào, cô ta cũng không biết.
Bắt lấy một người đi ngang qua hỏi.
“Còn chẳng phải tên nhóc kia sao?” Người đ ingang qua trả lời: “Đời này thứ ông đây xem thường nhất là mấy tên lừa gạt, chờ chuyện này xong xuôi, ông đây không đập ông ta mấy cái thì không thể hả giận!”
“Là ông ta! Quả nhiên là một tên xấu xí! Cặn bã!” Tư Hân Nhiễm nói.
Nguyên Giang Vãn nhìn Cố Đức Hạo, ánh mắt dần dần trở nên hung hăng.
Nói tới Cố Đức Hạo.
Mấy dao vừa rồi của Cố Đức Hạo đã thật sự hù doạ ông ta.
Chờ tới sau khi tỉnh táo lại.
Sợ hãi từ từ bị che giấu bởi sự khuất nhục và tức giận.
Một người như ông ta, mặt mũi còn lớn hơn cả ông trời.
Vì mặt mũi và tiền, có thể không cần vợ con.
Từ nhỏ Cố Kiều Niệm bị ông ta đánh chửi, vừa rồi ông ta còn nói làm thế là vì để cô thành tài.
Nhưng trên thực tế, từ nhỏ Cố Kiều Niệm đã rất cố gắng vươn lên.
Học cái gì cũng nhanh, hoàn toàn không cần ai dùng gây gộc bắt cô phải cố gắng.
Cố Đức Hạo thật sự xem cô như nơi để trút giận.
Một người bị ông ta đánh chửi, trút giận hơn hai mươi năm, bây giờ lại dám cầm dao đâm ông ta?
Cô phản nghịch?
Ông ta suy nghĩ tới lời Cố Thiến Thiến nói trước đó.
Dù sao cũng chết, giết Cố Kiều Niệm cũng xem như đã báo thù!
Cố Kiều Niệm rũ mắt xuống.
Đang tìm kiếm gì đó ở xung quanh.
Cuối cùng ánh mắt lại khoá chặt trên một hòn đá nhọn.
Hòn đá này đâm mấy cái trên cổ cô.
Cho dù không chết, ông ta cũng phải phế!
Cố Đức Hạo lặng lẽ cầm lấy hòn đá.
Sau đó lẳng lặng nhìn về phía Cố Kiều Niệm, muốn chờ một cơ hội thích hợp, nhanh chóng nhào qua.
Bởi vì trời mưa.
Hiện trường lại đang hỗn loạn.
Cố Đức Hạo chỉ đứng cách Cố Kiều Niệm mấy bước.
Chỉ cần ông ta đủ nhanh.
Trên lý thuyết mà nói, là có thể bắt giữ được Cố Kiều Niệm.
Cố Đức Hạo lặng yên không một tiếng động, dời một chút, cách càng lúc càng gần.
Lúc này.
Từ phía xa xa truyền tới tiếng kèn xe ô tô.
Sự chú ý của một nhóm người lại bị dời đi.
Nhân cơ hội lúc này.
Cố Đức Hạo cắn răng một cái, dốc hết sức lực sau cùng.
Cầm lấy hòn đá, nhanh như chớp đập về phía Cố Kiều Niệm.
Cố Thiến Thiến nhìn thấy.
Vẻ mặt nhanh chóng trở nên hưng phấn.
Mặc dù vẫn chưa thấy dáng vẻ thảm hại của Cố Kiều Niệm.
Nhưng nếu phải chọn một giữa việc Cố Kiều Niệm chết và Cố Kiều Niệm thảm hại, vẫn nên là chết đi!
Bởi vì trời tối, lại mưa như thác đổ.
Sự chú ý của mọi người gần như đều tập trung vào hiện trường đào mấy bộ hài cốt.
Cố Đức Hạo cách Cố Kiều Niệm rất gần.
Ông ta bị thương, trên người cũng không có vũ khí, vốn cũng chẳng hề nguy hiểm.
Sự phòng bị của mọi người đối với ông ta thậm chí còn không nhiều như Cố Thiến Thiến.
Ngay khi Cố Đức Hạo sắp được như ý.
Một bóng người đột nhiên lao tới, trực tiếp tông Cố Đức Hạo ngã lăn.