Theo lý mà nói tổng giám đốc Nghiêm và Cung Dịch là bạn bè, anh ấy và Tư Bắc đến đây cũng là vì tìm Cung Dịch.
Đáng nhẽ ra anh ấy có thể liên lạc trước với Cung Dịch, nếu đã liên lạc rồi sẽ phải biết các cô sẽ mất vài ngày quay ngoài trời xong mới quay về được.
Muốn địa chỉ, khi đó có thể bảo Cung Dịch.
Nếu không được, cũng có thể hỏi nhân viên bên cạnh Cung Dịch.
Mặc kệ nói như thế nào cũng không đến lượt của cô ấy chứ.
Đầu kia điện thoại, Nghiêm Trình Thành lập tức im lặng.
"Tổng giám đốc Nghiêm, tôi đang có chút việc bận. Cung Dịch xong việc rồi, anh có thể gọi cho cậu ấy, tôi cúp máy trước."
"Chu Chu, cô xem với giao tình của chúng ta..."
Không đợi Nghiêm Trình Thành nói xong, Chu Chu làm như không nghe thấy, tắt máy.
"Giao tình? Tôi và nhà tư bản chỉ có giao dịch!" Chu Chu cất di động đi, đi về phía Cung Dịch và Cố Kiều Niệm.
Trong khách sạn.
"Cô gái nhỏ này rất cảnh giác!" Nghiêm Trình Thành cầm điện thoại ném sang một bên, sau đó nhìn thoáng qua Tư Bắc tinh thần đang uể oải.
Tuy rằng Tư Bắc trở mặt với Tư Kính Vũ, nhưng anh ấy vẫn đặt vé máy bay đến chỗ Cung Dịch.
Dù Tư Bắc chưa nói nguyên nhân, nhưng Nghiêm Trình Thành rất hiểu biết hai người bạn của mình.
Suy nghĩ một lúc, Nghiêm Trình Thành dùng khửu tay đẩy đẩy Tư Bắc: "Cậu cũng nghi ngờ Cung Dịch giấu Tiểu ma vương và dì Nguyên rồi?"
Tư Bắc cúi đầu, im lặng một lúc sau đó nói: "Không có."
"Thôi đi! Từ nhỏ cậu đã có thói quen này, khi nói dối sẽ bẻ ngón tay!" Nghiêm Trình Thành vỗ vào tay Tư Bắc.
Tư Bắc: "…"
"Ngoài Cung Dịch, tôi không nghĩ ra được còn có ai!" Tư Bắc nhìn về phía Nghiêm Trình Thành:"Cậu biết là một mình Hân Nhiễm sẽ không thể nào, hơn nữa trước đó không biết tại sao Cung Dịch còn đưa cho em ấy nhiều tiền như vậy…"
Tư Bắc có hơi kích động đứng lên.
Nghiêm Trình Thành nghiêm túc đứng lên, ấn cổ tay Tư Bắc: "Chúng ta đều biết Cung Dịch không có lý do làm vậy."
"Đúng thế, Cung Dịch không có lý do để làm vậy, nhưng lần này cậu ta lại ra tay." Tư Bắc nhìn Nghiêm Trình Thành.
Bọn họ đều hiểu Cung Dịch.
Nội đấu trong gia tộc Cung Dịch sẽ không tham gia, đây là nguyên tắc từ trước đến nay của anh.
Tư Bắc và anh là bạn trí cốt, nhưng trước cuộc tranh đoạt người thừa kế, toàn bộ quá trình anh đều bàng quan, một lần cũng không ra tay giúp.
Nhưng lần này anh lại tìm một lý do rất hoang đường.
Là do Tư Kính Vũ chọc phải anh, cho nên đó là kết cục của ông ta.
Sau đó bắt buộc Tư Kính Vũ rút hết người của mình về.
"Tư Bắc, Cung Dịch không phải máy móc không có cảm tình, Tư Hân Nhiễm từ nhỏ lớn lên cùng cậu ấy, cả ngày đều gọi cậu ấy anh ơi anh ơi, giờ em ấy mất tích, sao cậu ấy có thể khoanh tay đứng nhìn được?" Nghiêm Trình Thành trầm giọng nói.
Hiển nhiên Tư Bắc đang vô cùng lo lắng.
Cái gia đình giàu có giả dối kia của anh ấy chỉ vài ngày ngắn ngủn nữa sẽ sụp đổ.
Lúc này ngược lại anh lại hy vọng người là bị Cung Dịch dẫn đi. Ít nhất, Cung Dịch sẽ không giết hại bọn họ, còn anh có mục đích gì cũng được.
Tư Bắc chỉ muốn em gái và cô mình còn sống.
Thấy Tư Bắc không nói chuyện, Nghiêm Trình Thành cầm bình dưỡng khí xịt vào mũi của mình, hít mạnh một cái.
"Ông đây chắc là đời trước nợ các cậu! Được rồi! Tôi gọi cho Cung Dịch!"
"Mưa quá to, giờ mà xuống núi rất nguy hiểm." Phó đạo diễn từ bên ngoài chạy vội vào trường quay: "Đạo diễn, tôi đã liên lạc với trưởng thôn ở đây, đêm nay chỉ có thể để mọi người chịu khó chịu đựng, đến ở một đêm trong nhà dân."
"May hôm nay đến ít người, nếu không thôn xóm trong núi hoang này cũng không đủ chỗ để ở!"
Cố Kiều Niệm ngồi trên xe nhìn thoáng qua bên ngoài.
Cung Dịch không hổ là Cung Dịch, lo lắng cũng là rất chu toàn.
"Đi thôi, đi về bên kia." Cố Kiều Niệm và Chu Chu nói xong, gửi cho Cung Dịch đang nói chuyện với đạo diễn một tin nhắn.
"Chúng tôi đi trước, lúc cậu về bảo lái xe lái chậm thôi."
Cung Dịch trả lời: "Tôi biết rồi."
Rời trường quay ồn ào, xe dọc theo một đường nhỏ khúc chiết lầy lội đi về phía Nam.
Sau khi đi được một đoạn, Nghiêm Trình Thành gọi điện thoại đến.
"Anh ấy định hỏi chúng ta ở đâu." Chu Chu vội vàng nói: "Chắc là Cung Dịch không cho đến, vừa mới đã bẫy em một lần rồi."
Cố Kiều Niệm còn nghĩ chuyện của Tư Hân Nhiễm và Nguyên Giang Vãn, lo nghĩ Cung Dịch chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, cho nên cô vẫn nhận điện thoại.
Đúng vậy, Nghiêm Trình Thành cuối cùng vẫn sợ.
Mặc dù anh ấy sợ nhưng đầu óc vẫn còn thông minh.
Nghĩ đến giờ Cung Dịch đã có sơ hở, anh sẽ không bao giờ có thể giống như trước, không thể công phá được.
Sơ hở này chính là tiểu tiên nữ Kiều Kiều.
"Kiều Kiều, giờ Tư Bắc rất thảm hại, cả người ủ dột đến nỗi hóp hết vào. Cô… nếu cô nghe ngóng từ chỗ Cung Dịch được một ít... ừm… một ít..."
Biểu cảm trên mặt Cố Kiều Niệm từ từ biến mất: "Hai người nghĩ Cung Dịch giấu Tư Hân Nhiễm và cô Nguyên đi rồi?"
"Không phải! Tôi không có ý này!" Nghiêm Trình Thành lập tức giải thích.
"Anh sẽ không nghĩ Tư Hân Nhiễm và Nguyên Giang Vãn bị chúng tôi giấu ở phim trường chứ?" Cố Kiều Niệm nở nụ cười lạnh lùng.
"Sao có thể, Kiều Kiều thật biết nói đùa, rất hài hước ha ha..." Nghiêm Trình Thành cười xấu hổ.
"Nếu hai người có suy nghĩ này thì không cần nghi ngờ nữa đâu. Cung Dịch không làm chuyện này, cậu ấy cũng đang lo lắng không biết họ đang ở đâu." Giọng nói của Cố Kiều Niệm mang theo tức giận: "Nếu như tâm tình các anh không tốt, cần Cung Dịch, tôi hoan nghênh các anh đến, nhưng nếu là bởi vì cái khác thì quay về đi thôi."
Cô không biết ở trong mắt người khác Cung Dịch là đại ma vương như thế nào, nhưng Tư Bắc và Nghiêm Trình Thành là bạn bè mà cũng nghĩ Cung Dịch như vậy, cô thực sự rất buồn,
Nói xong Cố Kiều Niệm tắt điện thoại.
Đúng lúc này, lái xe bỗng thắng gấp lại.
"Kiều Kiều!"
Chu Chu ôm cổ Cố Kiều niệm, sợ cô đập đầu về phía trước.
Cũng may chỉ sợ hãi mà không có nguy hiểm gì.
"Tài xế Trương, có chuyện gì vậy?" Chu Chu lớn tiếng hỏi.
"Có người… Phía trước giống như có người..."
Vốn xe cũng đã đến nơi, còn vài bước là vào trong sân. Nhưng khi tài xế đang muốn lái xe vào, đột nhiên có một bóng hình hiện lên, dọa anh ta hú hồn lập tức dừng ngay.
"Người ở đâu?" Chu Chu nhìn thoáng qua.
Anh Bảo liền mang theo gậy của mình xuống xe.
"Tránh ra! Đừng tới đây! Trên tay tôi có súng đấy!" Một giây sau, bên ngoài truyền đến một giọng nói hoảng sợ.
Cố Kiều Niệm nghe thấy hơi sửng sốt.
"Giọng nói này..." Chu Chu nhíu mi.
Cố Kiều Niệm lập tức đứng dậy, mở ra cửa xe đi xuống.
"Cô chủ! Có một cô gái... Cô lên xe trước, để tôi giải quyết!" Anh Bảo ngăn cô lại.
Lúc này, Chu Chu cũng xuống xe theo.
Mày Cố Kiều Niệm cau lại khi thấy thân hình nhỏ nhắn đang run run trong mưa lạnh.
"Tư Hân Nhiễm?"
Lúc cô gọi cái tên này, chính cô cũng cảm thấy mình có phải điên rồi không.
Nhưng cô vừa nói xong, đồ trong tay người đối diện rơi xuống đất, sau đó cô gái nghiêng ngả lảo đảo chạy đến phía cô.
Anh Bảo muốn cản nhưng Cố Kiều Niệm ngăn lại.
Khi cô gái chạy đến trước mặt mọi người, Cố Kiều Niệm thấy rõ khuôn mặt trắng bệch của Tư Hân Nhiễm.
Sau đó, Tư Hân Nhiễm gào khóc, ôm lấy Cố Kiều Niệm.
"Chị Niệm Niệm, cuối cùng tôi cũng tìm được chị rồi! Tôi sợ quá! Tôi khổ quá mà!"