Mục lục
Nhật ký báo thù của ảnh hậu trùng sinh - Cố Kiều Niệm (truyện full tác giả Tinh Nguyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mấy giây ngắn ngủi, bầu không khí như bị ngưng đọng.

Chu Chu không nói thì thôi.

Cô ấy vừa nói thì giống như cầm một con dao to đâm trúng chỗ đau nhất của người khác.

Đâm xong còn cười tít mắt.

Sau đó, Cao Nhã đã mất bình tĩnh: "Cố Kiều Niệm đoạt giải cũng được bảy tám năm rồi nhỉ? Bây giờ vẫn còn lấy chuyện đó ra để nói à? Mấy năm nay, cô ta đã đóng bao nhiêu phim điện ảnh và phim truyền hình xếp hạng bốn trở xuống, trong lòng các người không biết đếm hay sao?"

Chu Chu nhếch môi, sau đó lại nhìn Cao Nhã tự tin hỏi: "Cứ cho là lấy chuyện đoạt giải của bảy tám năm trước ra để nói, thế thì cũng lấy ra rồi, còn cô Cao Nhã, cô có giải nào có thể lấy ra để nói không?"

"Cô!"

Cao Nhã bước tới, giơ cánh tay lên muốn tát Chu Chu.

Cố Kiều Niệm sửng sốt.


Cô vốn đang nhìn Chu Chu dùng lời nói công kích người khác, lại còn nhìn vô cùng say sưa.

Ai mà ngờ Cao Nhã lại dám đánh người ở nơi này chứ?

Đúng lúc cô định đứng dậy, bỗng chốc Chu Chu đã giữ lấy cổ tay của Cao Nhã.

"Cô Cao, cô định làm gì thế? Không giành được giải cũng không nên xấu hổ, sao lại thẹn quá hóa giận mà đánh người chứ?"

Cố Kiều Niệm hơi nhướng mày rồi lại yên tâm ngồi xuống.

Được lắm.

Người đại diện kim bài mạnh mẽ đã xuất hiện rồi.

"Cô làm gì vậy! Ai cho cô đụng vào nghệ sĩ công ty tôi!" Bên phía Cao Nhã bùng nổ ngay lập tức.

Chu Chu nhìn về phía người đại diện vừa nói to nhất: "Tôi không biết quen biết chị lắm, nhưng thấy chị cũng không còn trẻ, tôi sẽ tôn trọng gọi chị một tiếng chị. Chị à, chị nghĩ chỗ này là nơi nào? Nếu dáng vẻ vừa rồi của các người bị truyền ra thì hình tượng nghệ sĩ chuyên tâm nghiên cứu diễn xuất mà không quan tâm đến việc đời còn giữ được không?"

Người đại diện đó ngẩn người.

Sau đó Chu Chu buông tay ra, lùi về phía sau một bước nói: "Nếu các người không muốn giữ lại hình ảnh đã cố gắng lăng xê kia thì tôi rất vui vẻ phối hợp, các người cứ đánh đi."

"Cô là cái thá gì!" Cao Nhã tức giận mắng.

"Thôi bỏ đi, kệ cô ta!" Người đại diện biết rõ sau khi hình ảnh sụp đổ sẽ mang đến những tổn thất gì nên vội vàng ngăn cản Cao Nhã.

Bởi vì mấy tháng nay, mặc dù độ phổ biến của Cố Kiều Niệm đã tăng vọt nhưng cô lại không tham gia nhiều những sự kiện công khai.

Nhiều người trong ngành chưa từng đối đầu với Cố Kiều Niệm đều cho rằng tình hình hiện tại của cô chính là không có công ty, không có chống lưng, có một người đại diện, vẫn là một tân binh mới làm việc được một năm.

Một tổ hợp như vậy một vài người kiêu ngạo ngang ngược sao lại không có ý muốn giẫm lên Cố Kiều Niệm để phô trương uy thế và sức mạnh chứ?

Chẳng hạn như đoàn đội của Cao Nhã ở chỗ này gây rối đã thu hút người phụ trách.

Khi người phụ trách đến nơi đã đại khái hiểu được tình hình.

Khi tới nơi anh ta liên tục xin lỗi Cố Kiều Niệm và Cao Nhã, sau đó chỉ vào nhân viên mắng: "Việc nhỏ này mà cô cũng không xử lý được còn khiến cho khách quý hiểu lầm và tức giận. Cô làm việc kiểu gì thế!"

Cố Kiều Niệm vốn không muốn để ý đến chuyện này nhưng nhìn cô gái đó không làm sai điều gì mà lại bị mắng như thế.

"Anh phụ trách, anh hiểu lầm rồi, không phải lỗi của cô ấy." Cố Kiều Niệm dịu dàng nói: "Danh sách chỗ ngồi, mấy ngày trước các người đã gửi tận tay cho các đoàn đội. Nếu cô Cao không hài lòng với việc sắp xếp vị trí thì cô ấy nên liên hệ với anh trước, chứ không phải đến nơi mới bày tỏ sự không hài lòng. Cô ấy là người làm ảnh hưởng đến công việc của các người."

Giọng nói của Cố Kiều Niệm vốn là kiểu giọng nói nhẹ nhàng, khi nói những lời nói ôn nhu càng dịu dàng hơn. Hơn nữa lời nói của cô rất có lý, không ai có thể tìm ra cách phản bác.

Sắc mặt của mấy diễn viên ngồi phía sau và ngồi gần cô xem toàn bộ quá trình sự việc đều nở nụ cười ngưỡng mộ hoặc là ngạc nhiên.

"Cố Kiều Niệm nói rất đúng. Tôi đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Cô gái này không làm gì sai."

Vào lúc này, một bà cụ là diễn viên lão làng chầm chậm nói. Bà ấy vừa mở miệng, liên tiếp có người đứng ra nói giúp cô nhân viên kia.

Tại nơi trao giải như thế này, nhân viên làm việc mệt nhất chính là phụ trách chỉ dẫn chỗ ngồi và truyền đạt lời nói ở đây, mà việc này cũng thường do những người ở tầng dưới cùng của đoàn đội sẽ làm, vừa bị bắt nạt vừa mệt nhọc.

Cao Nhã sửng sốt.

Sự suy diễn vừa cứng rắn vừa mềm mại vừa rồi của Cố Kiều Niệm vô cùng tuyệt vời.

Thời điểm này nếu Cao Nhã làm ồn ào lên, ngược lại sẽ khiến Cố Kiều Niệm trở nên dịu dàng và chu đáo hơn, mà cô ta sẽ là một người phụ nữ đanh đá!

"Là do tôi truyền đạt không tốt, tôi xin lỗi vì đã gây ra phiền phức cho mọi người." Cô gái cúi đầu xin lỗi mọi người, nước mắt rơi trên giày.

"Đừng khóc, có chuyện gì to tát đâu mà!" Chu Chu nhẹ giọng an ủi cô ấy: "Nếu cô Cao không hài lòng với việc sắp xếp chỗ ngồi vậy thì đổi một chỗ ngồi mới. Chẳng lẽ nơi này của chúng ta sẽ thiếu chỗ ngồi của cô ấy sao?"

Vừa nghe thấy lời này, Cao Nhã đã trợn tròn mắt lên.

Khu vực này tượng trưng cho địa vị của diễn viên trong giới giải trí, khó khăn lắm cô ta mới chen vào được!

Cao Nhã lập tức phản bác: "Dựa vào đâu mà tôi phải đổi chỗ?"

"Bởi vì cô không hài lòng với cách sắp xếp chỗ ngồi." Chu Chu nói tiếp: "Khiêm tốn mà nói, cứ cho là cô thật sự không biết trước chỗ ngồi được sắp xếp như thế này, vậy cũng là do nhân viên của cô không làm tròn bổn phận, chuyện nhân viên của cô không làm tròn bổn phận chẳng lẽ còn muốn người khác chịu trách nhiệm giúp cô sao? Cô Cao, làm một người nghệ sĩ, cô không thể kiêu ngạo và vô lý như vậy."

Chu Chu thể hiện ra sự mạnh mẽ chưa từng có của mình. Hôm nay, cô ấy tuyệt đối không cho phép người này ngồi cạnh Cố Kiều Niệm.

"Cô!" Sắc mặt Cao Nhã tái nhợt, cực kỳ tức giận.

"Cô Cao, sự kiện sắp bắt đầu rồi. Tôi sẽ sắp xếp cho cô ngồi ở khu B, đèn ở đó tốt hơn." Cuối cùng người phụ trách cũng lên tiếng.

Mặc dù người phụ trách lễ trao giải đều khách khí với các vị khách quý nhưng bản thân anh ta không có quyền phát biểu trong Hiệp hội. Vừa rồi anh ta đến đây là tuân theo phương châm nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện nên anh ta trực tiếp tức giận với nhân viên của mình.

Nhưng bây giờ dù lời nói của Cố Kiều Niệm rất nhẹ nhàng nhưng thái độ của người đại diện của cô lại rất rõ ràng.

Cao Nhã và Cố Kiều Niệm, nếu đặt cùng nhau để so sánh vậy thì chắc chắn sẽ giữ lại Cố Kiều Niệm.

Ngay cả khi địa vị Ảnh hậu của Cố Kiều Niệm đã là chuyện của mấy năm trước, nhưng cô vẫn là gương mặt phương Đông duy nhất ở trong nước, thậm chí ở châu Á nói chung đã đoạt giải Ảnh hậu đó.

Đây vẫn là một cột mốc không thể không nhắc đến của nền điện ảnh trong nước.

Sao Cao Nhã có thể so sánh với Cố Kiều Niệm.

Cho dù Cao Nhã chưa chịu thua nhưng người đại diện không dám đắc tội với người của Hiệp hội điện ảnh nên dẫn Cao Nhã đi đến chỗ ngồi mới ngay lập tức.

Cô gái vô tội bị mắng đó bước đến trước mặt Cố Kiều Niệm, ngồi sụp xuống vừa chảy nước mắt vừa nói cảm ơn cô: "Kiều Kiều, cảm ơn chị."

Nghiêm túc mà nói, đối với cô ấy chuyện vừa rồi chính là tai bay vạ gió.

Cao Nhã chính là nhắm vào mình.

Cố Kiều Niệm lấy khăn giấy ra rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ấy rồi nói: "Cô ta nhắm vào chị, em đã làm rất tốt. Đừng tự trách mình."

Cô gái ngước mắt lên nhìn về phía Cố Kiều Niệm.

Cố Kiều Niệm mỉm cười với cô ấy.

"Chị thật tốt bụng, cả ngày em đều bị mắng, làm cái gì cũng bị mắng."


Cố Kiều Niệm chưa bao giờ làm mấy việc này nhưng cô cũng từng bị mắng rất nhiều.


Trước đây, vợ chồng Cố Đức Hạo cũng đối xử với cô như thế.


Cô làm cái gì cũng bị mắng.


Có một cách nói khác dành cho loại hành vi này, được gọi là bắt nạt tại nơi làm việc, chính là làm cho cô cảm thấy xấu hổ với chính mình, xấu hổ với sự bồi dưỡng của công ty, xấu hổ với sự tin tưởng của lãnh đạo, khiến cho công ty có thể tự nhiên chèn ép cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK