Trong lúc chờ diễn luôn muốn ôm một túi nước ấm.
Nhưng có đôi khi bận quá mà quên mất túi nước ấm, không kịp sạc điện, nếu đổi nước ấm vào thì sẽ không ấm.
Mặc dù đoàn phim cũng chuẩn bị lò sưởi nhưng thứ đó nếu sưởi lâu quá, lớp trang điểm rất dễ bị loang lổ nên Cố Kiều Niệm ít khi dùng đến.
Vì không muốn Cố Kiều Niệm bị lạnh.
Mỗi lần trước khi đến đoàn phim, Cung Dịch đều sẽ gửi tin nhắn cho Chu Chu để cô ấy kiểm tra túi nước nóng, vì đề phòng mà còn phải mang theo bình giữ ấm và đổ một ít nước sôi vào bên trong.
Cho dù không có thời gian sạc điện túi nước ấm cũng có đủ nước ấm để thay thế trực tiếp.
Anh không chỉ dặn dò Chu Chu mà còn tự mình mang theo nước ấm.
Hơn nữa, vì để nước đủ nóng, nước Cung Dịch rót đều là nước đun sôi.
Anh vừa mới rót nước xong thì Vũ Tuyết đã đi tới.
Nhiệt độ chưa tản đi chút nào.
Nóng như thế nào, cũng có thể tưởng tượng được.
Mu bàn tay Vũ Tuyết gần như phỏng ngay lập tức.
“Cậu điên rồi!”
Vũ Tuyết che tay lại, lùi về sau hai bước, thét về phía Cung Dịch.
Mặt Cung Dịch lạnh tanh, không vui vẻ, cũng không tức giận, càng không có sự sợ hãi khi làm người khác bị thương.
Anh luôn lạnh lùng như thế.
Cung Dịch lạnh nhạt nhìn Vũ Tuyết giống như con kiến: “Tay chị bẩn như vậy, nên rửa sạch đi.”
Nói xong, anh buông lỏng tay ra.
Bình giữ ấm rơi xuống đất.
Vũ Tuyết sợ run lên.
“Cậu... Có phải cậu muốn ra mặt cho Cố Kiều Niệm đúng không?” Vũ Tuyết đau đến nỗi chảy mồ hôi lạnh: “Có phải cậu cảm thấy Cố Kiều Niệm có thể bảo vệ được cậu sao? Tôi nói cho cậu biết, lần này cậu chọc sai người rồi! Tôi nhất định sẽ làm cho các người trả cái giá đắt, cậu chờ đó!”
Vũ Tuyết vừa hét lên vừa mở cửa chạy ra ngoài.
“Người đâu, cứu mạng! Cung Dịch nổi điên! Ai cứu tôi với!”
*
Cố Kiều Niệm vừa quay xong cảnh đầu tiên, cô đang xem lại cảnh vừa rồi trong khung hình với đạo diễn, xem có thiếu sót chỗ nào hay không thì thấy phó đạo diễn vội vàng chạy tới.
Thành thật mà nói mặc dù thường ngày phó đạo diễn có bộ dạng trông như rất dễ sợ hãi, nhưng ông ta đi theo đạo diễn thì có sóng to gió lớn nào ở đoàn phim mà chưa gặp qua chứ?
Tố chất tâm lý rất tốt.
Cho nên khi thấy ông ta vội vàng chạy tới, còn chưa nói gì thì đạo diễn biết có thể đã xảy ra chuyện lớn.
“Sao vậy?” Đạo diễn nhíu mày hỏi.
“Cung Dịch...” Phó đạo diễn chạy thẳng tới, hô hấp không thông, nói ra vài từ Cung Dịch.
Cố Kiều Niệm lập tức ngồi thẳng dậy.
“Cung Dịch làm sao? Xảy ra chuyện gì?” Đạo diễn vỗ đùi: “Cậu mau nói đi!”
Đạo diễn vừa nói như vậy.
Tim Cố Kiều Niệm chợt căng lên.
“Không phải, Cung Dịch ở phòng trang điểm, dùng nước sôi tạt vào cô Vũ.”
“Không xảy ra sự cố gì à!”
Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm.
Cố Kiều Niệm cũng thở phào ra.
Sau đó, đạo diễn lại hét to một tiếng: “Cái gì? Cậu ta làm gì?”
Cố Kiều Niệm: “...”
Buổi sáng dỗ dành anh một buổi trời rồi mới ra ngoài, thấy anh đồng ý khi nhìn thấy Vũ Tuyết phải tránh xa ra.
Bây giờ thì hay rồi.
Mới hai ba tiếng đồng hồ mà thôi.
Thằng nhóc to xác này, lại lấy nước sôi hất vào người ta!
Bởi vì cảnh tiếp theo có Vũ Tuyết nên đương nhiên không thể quay được, đạo diễn ném bảng diễn xuống, sốt ruột chạy về phía phòng trang điểm.
Cố Kiều Niệm đương nhiên cũng muốn đi.
Trên xe, vẻ mặt Chu Chu sống không còn gì luyến tiếc.
"Tiểu tổ tông nhà chị... Hoặc là không gây họa gì, một khi đã gây thì sẽ gây ra chuyện lớn!"
Cố Kiều Niệm ôm trán: "Em đã liên hệ với nhân viên bên đó chưa? Nhưng Cung Dịch đổ nước sôi, vậy cô ta có bị phỏng không vậy?"
"Trợ lý hay vệ sĩ của Vũ Tuyết đều không khống chế lại được." Chu Chu nói.
"Cô ta mang người đến khống chế? Làm sao có thể?" Người như Cung Dịch sao có thể để người khác khống chế mình được?
Cố Kiều Niệm càng lo lắng hơn.
Hai mươi phút sau.
Đạo diễn và Cố Kiều Niệm lần lượt đến bãi đậu xe.
Cố Kiều Niệm vừa xuống xe đã nhìn thấy xe cảnh sát.
Sắc mặt cô càng âm trầm hơn.
Cung Dịch thật sự bị đưa tin xấu gì ra ngoài vì Vũ Tuyết.
Cô nhất định sẽ lột da Vũ Tuyết rra.
“Đạo diễn, ông đi chậm lại một chút.”
Chu Chu thấy đạo diễn suýt chút nữa ngã sấp mặt, lập tức nhắc nhở.
Đạo diễn xua xua tay, vội vã chạy lên lầu hai.
Cố Kiều Niệm theo sát phía sau.
Vừa đến lầu hai, cô đã nghe thấy tiếng khóc của Vũ Tuyết.
Tới đại sảnh, Cố Kiều Niệm liếc mắt một cái thì nhìn thấy Cung Dịch đang ngồi trên ghế sô pha.
“Cung Dịch, tôi thật sự không hiểu, vì sao cậu lại làm tôi bị thương đấy? Tôi và cậu trước đây không thù không oán gì, hôm qua tôi còn chỉ cậu diễn xuất nữa!” Vũ Tuyết khóc đến khàn cả giọng.
Vết bỏng trên tay đã được xử lý đơn giản, nhìn qua vẫn thấy ghê người.
“Trời ạ!”
Đạo diễn hô lên một tiếng.
“Đạo diễn... Ông nhìn xem!” Vũ Tuyết khóc lóc nhìn qua đạo diễn, lại nhìn thoáng qua Cố Kiều Niệm: “Cung Dịch nói hôm qua Kiều Niệm đã nói với cậu ta, ngày hôm là tôi cố ý làm cô ấy bị thương, cậu ta bắt tôi xin lỗi Kiều Niệm, tôi chỉ nói rõ hai câu mà thôi, cậu ta đã lấy nước sôi tạt tôi....”
Vũ Tuyết vừa lên tiếng vừa chỉ sang Cố Kiều Niệm.
“Dù sao Vũ Tuyết của chúng ta cũng là tiền bối, cho dù bây giờ không nổi tiếng như Cố Kiều Niệm, nhưng cũng không thể bị một người mới chỉ ra mắt mấy tháng bắt nạt như vậy được chứ? Đạo diễn, Vũ Tuyết nhà tôi là người lương thiện, vẫn luôn nói với tôi Cung Dịch tuổi còn nhỏ, lại là nam chính của đoàn phim, không thể làm lớn chuyện, sẽ gây ra rắc rối cho ông. Nhưng tôi không quen với kiểu người như vậy nên đã báo cảnh sát, bây giờ cảnh sát cũng tới rồi, cậu ta chính là cố ý gây thương tích! Còn khiến Vũ Tuyết bị thương nghiêm trọng như vậy, là muốn ngồi tù!”
Bên cạnh Vũ Tuyết, vẻ mặt trợ lý đầy chanh chua, sau khi quát tháo xong, quay đầu nhìn Cố Kiều Niệm, lại ném thêm một câu: “Người xúi giục tên nhóc này, chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua.”
“Bớt nóng đi, cô cứ bình tĩnh lại.” Đạo diễn vội vàng khuyến bảo, sau đó nhìn thoáng qua Cố Kiều Niệm, lại nhìn sang Cung Dịch: “Cung Dịch, cậu đang làm gì vậy?”
“Đạo diễn, tôi không cố ý.” Cung Dịch bất đắc dĩ nói.
Cố Kiều Niệm và Chu Chu vừa nghe thấy lời mở đầu này, theo bản năng nhìn nhau một cái.
Cung Dịch đâu phải là loại người sẽ nói lời này?
Có vấn đề!
“Cậu bớt nói nhảm đi!” Trợ lý của Vũ Tuyết hét lên: “Cậu cho rằng chỉ một câu không cố ý của cậu là chúng tôi sẽ tha thứ sao? Cứ chờ ngồi tù đi!”
“Cung Dịch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Kiều Niệm mở miệng nói.
“Vừa rồi tôi đang rót nước trà, cô Vũ đột nhiên xông vào, còn đóng cửa lại...”
Cố Kiều Niệm vừa nghe vậy, lập tức nhìn về phía Vũ Tuyết.
Già rồi còn không đứng đắn!
Gương mặt yếu ớt dính đầy nước mắt của Vũ Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu nhìn sang Cung Dịch.
Chàng trai đối diện hoàn toàn khác với vẻ lạnh nhạt vừa rồi.
Trên khuôn mặt xinh đẹp đó tràn ngập sự bất lực yếu đuối và đáng thương.
“Tôi muốn rời đi, nhưng cô Vũ ngăn lại không cho tôi đi, còn liên tục nói những lời kỳ quái với tôi...”