Lúc này, suy nghĩ của Nghiêm Trình Thành bị Chu Chu cắt ngang.
"Hả?" Sắc mặt Nghiêm Trình Thành tràn đầy vẻ khó hiểu.
"Không có bất cứ chuyện gì xảy ra giữa Kiều Kiều và Cung Dịch. Chúng tôi là người chuyên nghiệp nên chúng tôi sẽ không giao du với học viên." Vẻ mặt Chu Chu tràn đầy vẻ nghiêm túc nói.
"Tôi biết." Nghiêm Trình Thành gật đầu nói: "Là lỗi của Cung Dịch."
Chu Chu: "Cái gì?"
"Cô Chu… Cô vẫn chưa biết sao?" Nhìn thấy sắc mặt Chu Chu tràn đầy vẻ hoài nghi, Nghiêm Trình Thành hỏi.
"Biết chuyện gì?" Ánh mắt Chu Chu bỗng lóe lên.
"Không có gì, chờ khi Kiều Kiều khỏe hơn, cô ấy sẽ nói cho cô biết."
Chu Chu càng thêm bối rối, Nghiêm Trình Thành và Kiều Kiều đều biết chuyện gì mà cô ấy không biết chứ? Chuyện này nghe có vẻ rất khó tin…?
*
Cung Dịch chờ sau khi tình trạng của Cố Kiều Niệm ổn định mới rời khỏi phòng.
"Sao rồi?" Ngay lập tức Chu Chu đi tới hỏi.
"Cô ấy khỏe hơn rồi." Cung Dịch gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua đống đồ lộn xộn ở dưới đất nói: "Sau này nhớ thu dọn sạch sẽ mấy thứ này, nhất định phải cất đồ sắc nhọn đi, vừa rồi cô ấy đã bị con dao rọc giấy này làm bị thương."
"Ôi trời ơi!" Chu Chu kinh hãi kêu lên, cũng nhìn thấy vết máu trên mặt đất, cô ấy vội vàng đi đến và cất con dao rọc giấy đi.
"Cô vừa mới nói đây là lần thứ hai cô ấy gặp ác mộng sao?" Cung Dịch hỏi: "Lần đầu tiên cũng vậy sao?"
Chu Chu: "…" Cô ấy phải trả lời thế nào đây?
"Chắc chị ấy đã gặp ác mộng." Chu Chu mơ hồ trả lời: "Chắc là nằm mơ thấy anh gặp nguy hiểm."
Cung Dịch nhíu mày nói: "Sau bốn tiếng nữa, cô gọi cô ấy dậy, cho cô ấy ăn chút đồ ăn rồi uống thuốc."
"Vâng." Chu Chu gật đầu trả lời.
Cô ấy đã xem lý lịch của Cung Dịch, không phải anh học y đấy chứ? Vừa rồi khi nói chuyện với bác sĩ về tình hình của Cố Kiều Niệm, trông anh rất giống một bác sĩ chuyên khoa.
Không chờ Chu Chu hỏi, Cung Dịch đi thẳng về phía Nghiêm Trình Thành đang nằm ngủ ngáy như sấm trên sô pha rồi gọi Nghiêm Trình Thành dậy.
"A? Sao thế? Đây là đâu?" Sắc mặt Nghiêm Trình Thành tràn đầy ngơ ngác.
"Đi thôi." Cung Dịch nói xong bước thẳng ra cửa, Nghiêm Trình Thành cũng ngơ ngác đi theo.
Chờ khi ra khỏi cửa rồi, Nghiêm Trình Thành mới nhớ ra, vừa rồi mình đang ở trong phòng của Cố Kiều Niệm nên hỏi: "Trời ơi! Kiều Kiều thế nào?"
Sắc mặt Cung Dịch lạnh lùng không nói gì.
Nghiêm Trình Thành nhìn về phía anh nói: "Bác sĩ đã nói chỉ là viêm dạ dày, cậu đừng lo lắng."
Vẻ mặt Cung Dịch vẫn lạnh lùng không nói lời nào.
Chờ khi hai người trở lại phòng của Cung Dịch, vừa mới ngồi xuống, Nghiêm Trình Thành đã nghe thấy Cung Dịch gọi điện thoại dặn dò: "Đi tìm bố mẹ nuôi của Cố Kiều Niệm cho tôi."
"Tôi đi tìm ngay lập tức."
Nghiêm Trình Thành nhìn anh hỏi: "Cung Dịch à, cậu sao vậy?"
Cung Dịch lạnh lùng nói một câu: "Chơi."
*
Khi Cố Kiều Niệm tỉnh dậy, cô nhìn lên trần nhà của phòng khách sạn, ngơ ngác một lúc rồi thở dài. Cơ thể yếu ớt này của cô, cô vốn cho rằng rằng nó đang tốt lên nhưng kết quả vẫn như vậy.
Cãi nhau mà lại bị ngất? Chuyện này còn xấu hổ hơn khi cãi nhau bị thua!
Cố Kiều Niệm tức giận duỗi thẳng chân ra.
"Ôi trời!" Khi Chu Chu bước vào nhìn thấy cảnh tượng này, ngay lập tức kinh hãi kêu lên một tiếng.
"Tổ tông à, chị có thể ngừng nghỉ một lúc được không?"
"Cung Dịch đâu?" Cố Kiều Niệm hỏi.
"Chị hỏi làm gì? Cả đêm chị giữ chặt không cho người ta đi, đến bốn giờ anh ấy mới quay trở về đi ngủ, lúc này anh ấy đang ghi hình chương trình rồi." Mặt Chu Chu tràn đầy vẻ, cô không thể bắt nạt trẻ nhỏ như vậy.
"Chị giữ chặt không cho cậu ta đi sao?" Cố Kiều Niệm cảm thấy bầu trời đang sụp xuống.
Kết thúc rồi! Kết thúc thật rồi! Còn trả hết nợ rồi? Trả hết nợ rồi sao?
Bây giờ người ta có thể đang nói đùa rằng, cô không thể làm gì nếu không có anh!
"Đúng vậy." Chu Chu ngồi xuống cạnh Cố Kiều Niệm nói: "Thành thật mà nói, hôm qua dáng vẻ của anh ấy trông coi ở bên cạnh chị, ai nhìn thấy cũng đều nói một câu ở bên nhau đi."
Cố Kiều Niệm: "..."
"Anh ấy thật sự quá đáng thương." Chu Chu vừa nói vừa biểu diễn.
"Không phải chị nắm tay anh ấy sao? Anh ấy cũng nắm tay chị, cứ như vậy..." Chu Chu vừa nói vừa nắm chặt tay Cố Kiều Niệm.
"Đương nhiên, tay của anh ấy lớn hơn tay của em, gần như có thể bao kín tay của chị."
Cố Kiều Niệm: "..."
"Em ngậm miệng lại đi!" Cố Kiều Niệm không thể lắng nghe nữa. Anh đang diễn! Chắc chắn là đang diễn!
"Tối hôm qua cậu ta vào bằng cách nào?"
"Em thấy tâm trạng của chị không tốt nên lặng lẽ cho vào. Chị cứ yên tâm đi, không có người phát hiện đâu." Chu Chu cười híp mắt nói.
"Em..." Cố Kiều Niệm tức giận đến mức đau gan.
Cô nuôi hổ làm hoạ rồi, những người xung quanh cô coi hổ như mèo. Người nhìn thấy không nói một câu. Anh Cung lợi hại thật đấy!
"Chị sao thế?" Chu Chu không hiểu hỏi.
"Cung Dịch chính là một người dối trá!" Cố Kiều Niệm tức giận nói: "Cậu ta vốn không phải là người đáng thương, cũng không biết là cậu cả của nhà tài phiệt nào!"
"Hả?" Chu Chu sửng sốt hỏi: "Vậy thì… Không phải chị bao dưỡng tiểu bạch kiểm mà là ở bên cạnh người giàu có sao?"
Cố Kiều Niệm: "..."
Chu Chu chậm rãi che miệng mình.
Một lúc sau, sắc mặt Chu Chu lại tràn đầy hoài nghi nói: "Nhưng... Em đã tra tư liệu của Cung Dịch, thông tin về mẹ anh ấy, quả thật có một người như vậy."
"Hả?" Cố Kiều Niệm nhíu mày nghi ngờ.
"Cũng quả thật là đã chết." Nói xong, Chu Chu lại mở tư liệu vẫn chưa kịp xóa trong điện thoại lên.
"Theo tư liệu của anh ấy mà nói, mẹ anh ấy là người Pháp gốc Hoa, tên là Trương Hoạ Nguyệt đã từng là một ca sĩ hát nhạc dân ca nổi tiếng."
Cố Kiều Niệm cầm lấy điện thoại, thậm chí Chu Chu còn tìm thấy một bức ảnh đen trắng của Trương Hoạ Nguyệt, là loại rất phục cổ.
Lúc đầu Cố Kiều Niệm cho rằng, đây cũng là tư liệu giả, nhưng sau khi nhìn thấy bức ảnh, cô đã xua tan nỗi băn khoăn đó. Bởi vì Cung Dịch và người phụ nữ trong ảnh có cặp lông mày rất giống nhau.
"Hơn nữa, còn có một số chuyện liên quan đến Trương Hoạ Nguyệt. Trước đó em nghĩ đây không phải là vấn đề lớn, cũng không phải là điểm xấu của Cung Dịch cho nên mới không nói cho chị biết." Chu Chu úp úp mở mở nói.
"Em nói đi." Cố Kiều Niệm mơ hồ cảm thấy đó không phải là chuyện tốt.
"Trương Hoạ Nguyệt… Sau đó phát điên." Chu Chu nhỏ giọng nói: "Bà ta đã từng định giết đứa con trai nhỏ trong tã lót của mình nên bị nhốt lại. Sau khi được thả ra mấy ngày, bà ta đã tự phóng hỏa thiêu chết mình."
Cố Kiều Niệm kinh ngạc nhìn về phía Chu Chu.
Sắc mặt Chu Chu tràn đầy bất lực nói: "Khi ở nước ngoài, em đã nhìn thấy một số bí mật về bà ta. Bác sĩ tâm lý của bà ta từng nói trong một cuộc phỏng vấn rằng lý do lớn nhất khiến Trương Hoạ Nguyệt có âm nhạc độc đáo là bởi vì bẩm sinh bà ta đã có tính cách chống đối xã hội. Vì vậy, việc bà ta có thể giết con ruột của mình cũng là chuyện bình thường."
"Cha cậu ta đâu?" Cố Kiều Niệm hỏi.
"Em không tra được." Chu Chu lắc đầu nói: "Nhưng em nghe nói anh ấy là con trai của tài phiệt, mà tài phiệt họ Cung có thể đếm trên đầu ngón tay, có cần em đi tìm hiểu không?"
Cố Kiều Niệm không nói gì.
Chuyện về người phụ nữ Trương Hoạ Nguyệt này giống như một chậu nước lạnh dập tắt cơn tức giận của cô.
Cô nhìn bức ảnh, mặc dù chỉ là ảnh đen trắng, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy vô cùng xinh đẹp và rung động lòng người.
Trong đầu cô chợt nhớ lại một chuyện, lần đó ở hành lang.
Khi lần đầu tiên Cung Dịch cưỡng hôn cô, anh đã nói: "Em là người xấu, nếu như tôi cũng như vậy thì sao?"
"Chu Chu." Cố Kiều Niệm nhìn về phía Chu Chu rồi gọi cô ấy.
"Hả?"
"Tính cách chống đối xã hội có khả năng di truyền không?"
Giọng nói của Cố Kiều Niệm không kìm nén được run lên.