Sao có thể khai trừ anh được?
Hơn nữa...
Cung Dịch mới chính là ông chủ thật sự của đoàn phim.
Ai có thể đuổi anh đi chứ?
Cố Kiều Niệm nhìn về phía Cung Dịch.
Không hổ là người đàn ông của cô, cái gì cũng có thể nghĩ cho cô.
Cung Dịch có rất nhiều cách để gây khó dễ cho Vũ Tuyết.
Nhưng anh lại chọn cách trà xanh mà Vũ Tuyết am hiểu nhất để công kích cô ta.
“Nói bậy!”
Đạo diễn thấp giọng mắng.
“Cậu có sai gì chứ, vì sao phải đuổi việc cậu?”
“Đạo diễn, ý của ông là lỗi của tôi sao?” Vũ Tuyết khiếp sợ hỏi.
Đạo diễn không nhìn cô ta.
“Vũ Tuyết, chúng ta đã quen biết nhau hai ba mươi năm rồi, tôi là kiểu người gì chắc cô cũng biết rõ. Chuyện này, tôi không muốn nhắc lại nữa, nhưng tôi phải nhắc nhở cô một câu, Cung Dịch bây giờ cũng đang ở top đầu, nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ khiến fan của cậu ấy tức giận, bây giờ những đám fan nhỏ đó không giống như năm xưa của chúng ta. Nếu cô bắt nạt thần tượng của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ tung hết mọi chuyện lên mạng cho mọi người đều biết, đến lúc đó mới thật sự là nỗi ô nhục thật sự!”
“Tôi đã nhìn Cung Dịch ra mắt, cậu ấy vẫn luôn kêu tôi là cô giáo, tôi sẽ không để cậu ấy phải chịu thiệt thòi. Nếu sau này có ai bóp méo chuyện này mà tung ra ngoài, tôi nhất định sẽ không ngại phải trả cái giá gì mà để mọi người biết được chân tướng.” Cố Kiều Niệm cũng lạnh lùng nói: “Cô Vũ, chị nên biết điều một chút, tôi có năng lực làm ra chuyện này.”
Sắc mặt Vũ Tuyết trắng bệch.
Trước mắt, Cung Dịch và Cố Kiều Niệm chắc chắn là nam nữ nghệ sĩ nổi tiếng và được yêu thích nhất.
Nếu fan của hai người họ đoàn kết lại, muốn đổi trắng thay đen là điều vô cùng dễ dàng!
“Các người... Các người hợp lực bắt nạt tôi ư?” Vũ Tuyết than thở khóc lóc.
Chu Chu cười lạnh một tiếng: “Cô Vũ, chị đừng giả vờ nữa, mọi người trong đoàn phim đều biết mỗi sáng Cung Dịch đều đến phòng trà rót một ly nước sôi. Có lẽ chị cũng nghe nói nhỉ? Toàn bộ CCTV trên lầu hai đều tốt, chỉ có mỗi CCTV của phòng nước trà lại đúng lúc hư, CCTV đã bị phá! Ai ngờ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, quấy rồi không được liền bắt đầu cắn người khắp nơi! Uổng công trước kia tôi còn thích chị như vậy, chị khiến mọi người quá thất vọng!”
“Cô!” Vũ Tuyết đứng lên, hai mắt trừng lên.
Nào còn bộ dạng ôn nhu hào phóng của hai ngày trước nữa?
“Được rồi, đừng nói nữa!” Đạo diễn như muốn nổ não: “Vũ Tuyết, tay cô bị thương như vậy, xử lý như thế vẫn chưa đủ, mau tới bệnh viện xử lý đi.”
Nói xong, đạo diễn đứng lên, nhìn Cố Kiều Niệm ròi nhìn Cung Dịch: “Hai người mau trở lại phim trường đi.”
“Đạo diễn...” Cung Dịch còn muốn nói gì đó.
Đạo diễn không kiên nhẫn nói: “Chuyện sa thải không cần nhắc lại!”
“Vâng.” Cung Dịch ngoan ngoãn đáp.
Vũ Tuyết nhìn sang, tức đến nổ phổi.
Sau đó đạo diễn âm trầm rời đi.
“Hai người các người...” Vũ Tuyết chỉ vào Cố Kiều Niệm, sau đó chỉ sang Cung Dịch.
“Cô Vũ, đã gây rắc rối cho chị rồi.” Cung Dịch nhìn sang Cố Kiều Niệm:“Tôi sẽ giải quyết hậu quả chuyện ở đây, chị cứ về trước đi.”
Cố Kiều Niệm nhìn thoáng qua Cung Dịch, rồi nhìn sang Vũ Tuyết, cô không nói gì cả, sau đó dẫn Chu Chu rời đi.
Nếu chuyện này do Cung Dịch mở ra, vậy cứ để anh giải quyết đến nơi đến chốn đi.
Cố Kiều Niệm vừa đi, Cung Dịch đứng dậy, chậm rãi đi về phía Vũ Tuyết. Truyện Xuyên Nhanh
Vũ Tuyết và trợ lý của cô ta đều sửng sốt.
“Cậu làm gì vậy?” Vũ Tuyết cảnh giác rụt người lại.
Cung Dịch đi tới trước mặt Vũ Tuyết.
Anh khôi phục lại dáng vẻ của mình trước khi đạo diễn và Cố Kiều Niệm đến đây.
“Chơi vui không?”
Cung Dịch hỏi một câu.
Vũ Tuyết theo bản năng nhìn sang CCTV.
Cung Dịch chú ý thấy, lập tức cười: “Chị thật sự cho rằng CCTV trong phòng trà lại trùng hợp hỏng vậy sao?”
Vũ Tuyết và trợ lý của cô ta lập tức cứng đờ.
Sau đó, trợ lý lặng lẽ đút tay vào trong túi, trợ lý của Cung Dịch ôm tay cô ta lại, lấy điện thoại cô ta vừa chạm vào, mặt không chút biểu cảm, trực tiếp đập nát.
Vũ Tuyết và trợ lý hoảng sợ.
Bọn họ nhìn xung quanh, muốn xin giúp đỡ.
Nhung đại sảnh lầu hai vừa rồi có không ít người, lúc này lại không có một ai.
“Hai người, tôi đề nghị hai người nên nghe ông chủ tôi nói chuyện đàng hoàng, đừng có giở trò, nếu không lát nữa lúc hai người xuống lầu, có thể sẽ xui xẻo mà té ngã, sau đó gãy tay gãy chân. Tin tôi đi, chuyện này không dễ chịu chút nào.”
Trợ lý Cung Dịch nói.
Bình thường anh ấy rất ít nói, dáng người không cao, diện mạo cũng bình thường, ném vào đám đông gần như không có cảm giác tồn tại.
Nhưng lúc này, vẻ mặt vô cảm ấy hiện lên sự tàn nhẫn khiến người ta có cảm giác ớn lạnh truyền từ bàn chân lên tới đỉnh đầu.
“Các ngươi đừng quá kiêu ngạo! Ở đây có camera đấy!” Trợ lý của Vũ Tuyết che chở cô ta, nơm nớp lo sợ nói.
Cung Dịch cụp mắt xuống, phát ra tiếng cười lành lạnh.
Vũ Tuyết bỗng hiểu ra.
“CCTV ở phòng trà, là do cậu làm hỏng?”
“Nếu không thì là ai?” Cung Dịch lên tiếng, sau đó nhìn xung quanh: “Không chỉ CCTV trong phòng trà, toàn bộ CCTV ở đây, tôi nói là hỏng, vậy thì chắc chắn là hỏng rồi.”
“Rốt cuộc cậu là ai?” Vũ Tuyết trầm giọng nói.
“Bây giờ mới hỏi, đã muộn rồi.” Cung Dịch liếc nhìn cô ta.
Vũ Tuyết cảm giác được một sự áp lực vô hình nhưng mạnh mẽ.
Cả đời này cô ta tiếp xúc qua không ít nhân vật lợi hại, nhưng chưa bao giờ cảm nhận được một khí thế đáng sợ như vậy.
“Chị thật không biết tốt xấu.” Cung Dịch nói tiếp: “Niệm Niệm đã liên tục dỗ dành tôi để tôi đừng động vào chị, còn chị thì sao? Tự mình tìm đường chết đưa tới cửa, còn muốn vu khống cô ấy, lòng lang dạ sói cũng chỉ đến thế.”
“Cậu.. Cậu gọi Kiều Niệm là cái gì? Các người... chẳng lẽ các người?”
Vũ Tuyết sửng sốt!
Cô ta vẫn luôn cho rằng là Cố Kiều Niệm dính lấy Cung Dịch vì muốn xào CP để nổi tiếng mà thôi.
Không ngờ rằng, hai người này thật sự ở bên nhau?
Cung Dịch nhìn Vũ Tuyết giống như nhìn một người chết.
“Chị thật may mắn, hôm nay tôi đã đồng ý với cô ấy sẽ không động vào chị.”
Cả người Vũ Tuyết cứng đờ.
Nỗi sợ hãi tràn ngập khắp người cô ta.
“Đưa cô Vũ đến bệnh viện, điều trị thật tốt.” Cung Dịch nhìn về phía trợ lý.
“Đã rõ.”
Sau đó Cung Dịch rời đi.
Vũ Tuyết lập tức đứng dậy muốn đi: “Tôi không cần các người đưa tôi đến bệnh viện!”
Nhưng trợ lý của Cung Dịch lại không cho.
“Thưa cô, tôi khuyên cô nên nghe lời ông chủ tôi nói, đừng cự tuyệt ý tốt của anh ấy, anh ấy điên lên rồi... Lỡ như cô Cố không ngăn được thì cô sẽ rất thảm.”
Trợ lý mỉm cười.
“Tôi biết cô có chút lai lịch, nhưng mà, chỉ là một chút, cô đừng hy vọng chút lai lịch đó của cô có thể làm được gì, nếu so với ông chủ của tôi, cũng chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi.”
Hơi ngừng lại một chút, trợ lý nở một nụ cười càng hiền lành hơn.
“Hy vọng cô đừng tìm việc cho tôi, đừng giãy dụa vô ích.”