Mãi cho đến khi cô tận mắt nhìn thấy một nhà Cố Đức Hạo, hoàn toàn tiến vào trong bẫy của mình, lúc này cô mới hơi đã thả lỏng một chút.
Uống thuốc bác sĩ Trần kê xong, Cố Kiều Niệm ngủ một giấc đến tận hoàng hôn.
"Tổng giám đốc Nghiêm, tôi cũng không biết lúc nào Kiều Niệm mới có thể tỉnh, nếu không anh cứ về trước đi, đến khi chị ấy tỉnh lại tôi sẽ gọi điện thoại cho anh." Ngoài phòng bệnh mơ hồ truyền đến giọng nói của Chu Chu.
Tổng giám đốc Nghiêm?
Cố Kiều Niệm ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra gọi cho Chu Chu.
Một lát sau, Chu Chu vào phòng bệnh.
"Cuối cùng chị cũng tỉnh rồi, chị đột nhiên ngủ sâu như vậy, em có gọi thế nào cũng không tỉnh lại, em còn tưởng chị bị sao rồi! Sốt ruột hoảng loạn vội vàng gọi bác sĩ Trần tới, kết quả ông ấy nói chị chỉ là ngủ thiếp đi… Đời này em còn chưa gặp phải tình cảnh nào xấu hổ như vậy đâu!" Vẻ mặt Chu Chu tràn đầy xấu hổ.
"Ai đang ở bên ngoài vậy?" Cố Kiều Niệm hỏi.
"Đó là người chế tác của chương trình tuyển chọn." Chu Chu hơi nhíu mày: "Cũng không biết làm sao mà trà trộn vào đây được, lúc em nhìn thấy anh ấy thì cũng giật hết cả mình!"
Mí mắt Cố Kiều Niệm rủ xuống, suy nghĩ: "Để anh ấy vào đi."
"A? Kiều Kiều, bây giờ tình trạng của chị như thế này… vẫn là đừng nên gặp người lạ chứ?"
Buổi sáng Cố Kiều Niệm bị tát một cái sưng cả mặt, bây giờ mới hơi tiêu một ít, nhưng trên mặt vẫn còn có ít máu ứ đọng, một bên mặt khác vẫn đang dán băng gạc, nhìn qua quả thực có chút thảm.
Nhưng… có vẻ là do năng lực của người đẹp đi, cho dù đã thảm như vậy nhưng cô cũng không bởi vì chút thảm hại này mà xấu đi, ngược lại càng điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta thương tiếc.
"Không sao." Cố Kiều Niệm nở nụ cười nhàn nhạt: "Chúng ta cầm nhiều tiền thù lao của anh ấy như vậy, không thể để cho người ta bởi vì chuyện của mình mà nơm nớp lo sợ."
Chu Chu trầm mặc một chút.
Quả thật đối phương là nhà sản xuất vừa ngay thẳng lại thoải mái, đưa hợp đồng mà một cái hố cũng không có, cái hố lớn nhất trên hợp đồng còn là chính Cố Kiều Niệm thêm vào.
Những tin tức ở trên hotsearch hôm nay đều là vì các cô muốn thoát khỏi sự khống chế của Cố Đức Hạo mà làm ra, về tình về lý cũng không nên để nhà đầu tư tốt bụng này phải lo lắng.
"Em sẽ quan sát anh ta thật kỹ, không để cho anh ta chụp ảnh hay ghi âm gì!" Chu Chu cắn răng nói.
Cố Kiều Niệm mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Trên thực tế cô cũng đã đi đến bước này, cũng không sợ lại lộ thêm thảm trạng gì hơn thế này ra ngoài ánh sáng nữa.
Một lát sau.
Người đầu tư trẻ tuổi Nghiêm Trình Thành đặt một bó hoa to ở trước mặt Cố Kiều Niệm.
Trước đó Cố Kiều Niệm đã nghe Chu Chu nói, tuổi của đối phương cũng không lớn lắm, cô tưởng rằng khoảng hơn ba mươi, nhưng người trước mắt này, một thanh niên tràn đầy sức sống thanh xuân mặc bộ âu phục thoải mái, áo sơmi… So với mình thì cũng không chênh lệch nhiều lắm.
Cũng quá trẻ rồi đi?
"Cha cô cũng chẳng phải thứ tốt lành gì! Ra tay thật là độc ác!" Đặt hoa xuống, Nghiêm Trình Thành nhìn thoáng qua Cố Kiều Niệm, lại nhớ tới lần trước lúc Cố Kiều Niệm quay quảng cáo son môi, dáng vẻ của Quả Đào Mật ở trần gian vô cùng đẹp mắt, càng làm cho anh ấy tức giận hơn.
"Tổng giám đốc Nghiêm, rất xin lỗi vì khiến anh lo lắng, anh yên tâm, tôi sẽ tích cực điều trị, mau chóng hồi phục, nhất định sẽ không chậm trễ việc quay chương trình." Cố Kiều Niệm chân thành nói.
Đôi mắt Nghiêm Trình Thành lập tức sáng lên.
Sự phẫn nộ vừa rồi lập tức bị dập tắt. . Truyện Nữ Phụ
Lúc trước thật sự là anh ấy có chút lo lắng, sợ Cố Kiều Niệm bởi vì bị thương mà từ chối quay chương trình.
Không hổ là Quả Đào Mật ở trần gian!
Ngọt!
Tri kỷ!
Có trách nhiệm!
"Không cần vội, cô cứ tĩnh dưỡng cho thật tốt, trước mắt đây mới là chuyện quan trọng nhất, nếu có gì cần hỗ trợ thì cô cứ nói." Nghiêm Trình Thành vỗ ngực cam đoan.
Cố Kiều Niệm khách khí nói hai câu.
Sau đó Nghiêm Trình Thành vô cùng vui vẻ rời đi.
Ra khỏi bệnh viện, Nghiêm Trình Thành trực tiếp lên một chiếc xe Rolls-Royce Phantom dừng ở ven đường.