Khí thế cũng vô cùng áp đảo.
Cung Dịch bị cô véo cằm, ngửa đầu lên nhìn cô.
Nếu đổi lại người khác, khi bị Cố Kiều Niệm chèn ép như thế đã bị sự run lẩy bẩy từ lâu rồi.
Thế nhưng vẻ mặt Cung Dịch lại ngây thơ trong sáng, còn có u mê.
“Hai thuyền?”
Đến một chiếc thuyền anh cũng không có.
Ở đâu ra mà một chân đạp hai thuyền?
Cô lại đang nghĩ linh tinh cái gì thế?
Thấy Cung Dịch giả ngốc, Cố Kiều Niệm càng tức giận hơn.
Cô hít một hơi thật sâu, cúi đầu xuống, ghé sát vào tai Cung Dịch: “Đừng diễn nữa. Tôi cũng có mặt ở hiện trường vụ cháy vào buổi sáng tại câu lạc bộ mà anh và Tư Bắc nghỉ qua đêm đấy.”
Cung Dịch: “...”
Nhìn cô đối phó với cha mẹ nuôi, đối phó với mấy tên cường hào ác bá như Kim Thịnh.
Tàn sát tứ phía như thế.
Cũng không giống một kẻ ngốc lắm nhỉ?
Có điều...
Tình tiết của vở kịch này khá thú vị đấy!
“Ôi... bị cô phát hiện rồi.”
Cung Dịch nhẹ nhàng nói một câu.
Cũng không hiểu vì sao, Cố Kiều Niệm lại bị giọng nói nhẹ nhàng này của anh trêu chọc.
Không những thế.
Anh nói xong còn cười.
Một nụ cười thực sự, mí mắt, khóe miệng cũng cười.
Khoảng cách giữa cô và anh gần như thế.
Đây thật sự là một đòn tấn công dưới khoảng cách ngắn.
Trái tim Cố Kiều Niệm như lỡ mất một nhịp, sự tức giận suýt nữa đã biến mất, cô lập tức buông tay ra, hung hăng một câu: “Đê tiện! Vô liêm sỉ!”
“Chị cũng lạ thật đấy, một mặt thì tỏ ra không muốn tôi, mặt khác lại tức tối vì tôi đi tìm một cuộc sống khác.” Cung Dịch không chút hoảng sợ, vẻ mặt mang theo vẻ nghi ngờ đơn thuần, chậm rãi nói.
Cố Kiều Niệm: “...”
Cố Kiều Niệm: “!”
Sao anh có thể bày ra dáng vẻ chẳng sợ hãi sau khi bị vạch trần như thế chứ?
“Chị đã không muốn tôi, tôi lại không có tiền, nếu không tìm người khác thì có thể làm gì chứ?” Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm, vô cùng chân thành hỏi.
Cái này gọi là gì?
Cố Kiều Niệm tức đến choáng váng đầu óc.
Cơm dẻo khó ăn à?
Bây giờ lại đổi thành cô sai à?
“Đừng đợi bác sĩ nữa, đi về đi, có đau chết thì cũng đáng đời anh.”
Cố Kiều Niệm vừa nói vừa nắm lấy cánh tay không bị thương của Cung Dịch, cố kéo anh ra ngoài.
Thế nhưng ai ngờ.
Ngay giây tiếp theo, Cung Dịch trở tay níu cô lại, kéo cô vào lòng mình mà không tốn chút sức nào.
Cố Kiều Niệm: “...”
“Chị còn nói không tức giận ư?”
Cố Kiều Niệm ngước mắt lên nhìn anh: “Cung Dịch, anh muốn chết à?”
Cung Dịch nhìn cô, đôi mắt anh long lanh, lấp lánh như ẩn chứa những vì sao.
“Không muốn.”
“Buông tay!” Cố Kiều Niệm gằn ra từng câu từng chữ.
Cung Dịch vẫn không buông tay.
Ngược lại ôm cả eo cô, cánh tay càng lúc càng chặt hơn.
“Tôi vẫn chưa đồng ý anh ta, chị vẫn còn thời gian để suy nghĩ đấy, tôi chờ chị thay đổi ý định.”
Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.
Cố Kiều Niệm nhanh chóng trở nên hoảng loạn.
May mắn thay, Cung Dịch vẫn còn có chừng mực, sau khi nói xong anh cũng buông Cố Kiếm Niệm.
Cố Kiều Niệm lập tức lùi ra phía sau.
Trước giờ cô vẫn cho rằng, người bạn nhỏ này là một chú chó dễ bảo, bởi vì anh vẫn luôn rất nghe lời.
Thế nhưng mới vừa nãy.
Cố Kiều Niệm đột nhiên tỉnh ngộ.
Anh! Căn bản! Chính là một con sói con!
Cung Dịch nghiêng đầu nhìn Cố Kiều Niệm, khóe miệng nở một nụ cười không chút kiêng dè.
Từ trước tới giờ anh chưa từng thấy một người thú vị như thế.
Trước đây, trong mắt anh, một trăm người thì cũng hết chín mươi chín người giống nhau.
Anh không có hứng thú với người nào cả.
Thế nhưng dường như Cố Kiều Niệm này lại không quá giống.
Anh cảm thấy thú vị khi nhìn cô đỏ mặt, anh cảm thấy thú vị khi nhìn cô giả vờ, và anh cảm thấy thú vị khi nhìn cô tức giận.
“Nhìn cái gì?”
Cố Kiều Niệm hoàn toàn tức giận.
Đúng lúc này, cánh cửa mở ra.
Bác sĩ và biên kịch vội vàng bước vào.
“Thực sự xin lỗi, tôi vừa ra ngoài nghe điện thoại.” Bác sĩ vội vã nói.
“Biên kịch đến là được rồi, tôi giao học viên của mình cho anh.”
Người lạ vừa tiến vào, Cung Dịch trơ mắt nhìn Cố Kiều Niệm thay đổi sắc mặt.
Cái dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống người ta trở nên ôn hòa hơn.
Thật thú vị!1
“Kiều Niệm, cô vất vả rồi!” Biên kịch nói.
“Không có gì vất vả cả, tôi đi gặp những người khác rồi quay lại.”
“Được!”
Cố Kiều Niệm liếc Cung Dịch một cái rồi rời đi.
“Cung Dịch, không có chuyện gì chứ?” Biên kịch vội vàng chạy tới.
“Không sao.”
Bàn tay cứng đờ của Cung Dịch trước mặt Cố Kiều Niệm đã động đậy được một chút, mặt Cung Dịch không cảm xúc hoạt động hai cái: “Đừng làm phiền bác sĩ, tôi không sao.”
Sau đó, anh né tránh động tác muốn kiểm tra cổ tay mình của bác sĩ, vô cùng nhanh chóng dùng băng vải cố định cánh tổ tay mình.
“Không làm phiền.”
Cung Dịch khẽ gật đầu cảm ơn rồi rời khỏi phòng khám.
“Tên nhóc này đã từng đi lính sao?” Bác sĩ ngạc nhiên: “Băng bó vừa nhanh vừa đúng kĩ thuật, nhìn có vẻ là dày dặn kinh nghiệm!”
“Chắc là không phải đâu.” Biên kịch trả lời rồi lại mau mải chạy ra ngoài: “Cung Dịch à, hay là để bác sĩ xem một chút đi, lỡ như?"
Cố Kiều Niệm đi đến bên Chu Chu.
Chu Chu hớt hải chạy tới, hỏi: “Thế nào rồi? Anh ấy nói gì?”
Cố Kiều Niệm vẫn chưa nguôi giận.
“Hả?”
“Không phải là chị đi hỏi chuyện của Tư Bắc à?” Chu Chu hỏi nhỏ vào tai Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm: “...”
Mặc dù hai người đã cãi nhau một trận vì chuyện của Tư Bắc
Nhưng…
“Cung Dịch cũng không rõ lắm.” Cố Kiều Niệm nói: “Chúng ta đợi Tư Bắc về rồi hỏi vậy.”
“Ờ.”
Chu Chu bất đắc dĩ nhún vai một cái.
Cô thực sự muốn biết tại sao Tư Bắc lại cứu mình?
Dừng lại một lúc, buổi do thám của Cố Kiều Niệm đã kết thúc.
Cố Kiều Niệm không hay biết rằng khi mình và Chu Chu vừa bước chân vào thang máy, Vưu Vi đã theo sát phía sau.
Trông vô cùng lo lắng.
Anh ta luôn lo sợ rằng khi Cung Dịch nói về anh ta với Cố Kiều Niệm sẽ thêm mắt dặm muối.
Bao nuôi hay bao dưỡng thì cứ để một bên.
Lỡ như Cố Kiều Niệm gây khó dễ cho anh ta sau trận đấu thì anh ta cũng đã chịu đủ rồi.
Nhìn cửa thang máy đóng lại, Vưu Vi gấp tới mức định quay người lại, đi thang bộ xuống dưới để chặn trước cửa thang máy của Cố Kiều Niệm ở tầng hầm.
Nhưng khi anh ta vừa quay người lại liền nhìn thấy Cung Dịch.
“Anh...” Vưu Vi nghiến răng: “Anh không sao chứ?”
Cung Dịch ngoáy ngoáy cổ tay đang băng bó của mình: “Đừng quấy rầy Cố Kiều Niệm.”
"Đồ điên, anh nghĩ mình là ai chứ? Quản tôi được sao?” Vưu Vi trợn mắt, nói rồi mở cửa thoát hiểm, muốn đi xuống tầng.
Nhưng.
Cũng không đợi anh ta khôi phục tinh thần, anh ta liền thấy trời đất quay cuồng, ngã xuống đất.
Chính Cung Dịch đã kéo anh ta lại khiến anh ta ngã lăn ra.
“Anh dám đánh tôi?”
Vưu Vi muốn bò dậy.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Cung Dịch đã nhấc chân giẫm lên bàn tay phải của anh ta.
“A!”
Vưu Vi hét lên đau đớn.
“Không phải gọi, không có ai đến đâu.” Cung Dịch nói với giọng điệu khinh thường, lạnh lùng.
“Anh muốn làm gì? Muốn giết người à?”
“Vưu Vi, tôi chỉ cảnh cáo cậu một lần duy nhất, tránh xa Cố Kiều Niệm ra và đừng giở mấy thủ đoạn bịp bợm ấy sau lưng tôi.” Cung Dịch lạnh lùng nói.
“Tại sao tôi phải nghe lời anh? Cố Kiều Niệm là của anh sao?” Vưu Vi nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Công ty của anh ta đã điều tra về Cung Dịch.
Anh chỉ là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ!
Cung Dịch vẫn giẫm chân lên tay Vưu Vi, anh ngồi xổm xuống, khóe miệng nở nụ cười: “Đương nhiên.”
Vưu Vi trợn tròn mắt kinh ngạc.
Cung Dịch nói rõ ràng từng từ từng chữ.
“Cố Kiều Niệm là của tôi.”1