Nguyên Giang Vãn kéo tay Cố Kiều Niệm ngồi xuống, bà ấy lấy hòm thuốc ra, cau mày giúp Cố Kiều Niệm bôi thuốc tiêu sưng.
“Làm sao có thể bất cẩn đến như vậy?” Nguyên Giang Vãn vừa bôi thuốc vừa nói: “Còn đánh tàn nhẫn như vậy, nhất định là cố ý!”
Chu Chu an ủi Nguyên Giang Vãn: “Dì Nguyên à, cô Vũ Tuyết đã lâu không đóng phim, có lẽ là gượng tay, không phải cố ý đâu. Dì yên tâm, mọi người trong đoàn phim đều thích Kiều Kiều của chúng ta.”
“Ai cơ?” Nguyên Giang Vãn nhìn về phía Chu Chu.
“Vũ Tuyết ạ, dì biết không?”
Lúc Vũ Tuyết trở nên nổi tiếng, Nguyên Giang Vãn vẫn chưa bị bỏ tù.
Khi đó, trong số ít minh tinh trong nước có thể vươn ra ngoại quốc thì Vũ Tuyết là một trong số đó.
“Là ngôi sao võ thuật đó à?” Nguyên Giang Vãn hỏi.
“Đúng vậy, dì thật sự biết sao!” Vẻ mặt Chu Chu kinh ngạc.
“Đã gặp qua.” Nguyên Giang Vãn cụp mắt: “Là một con người ghê tởm.”
Chu Chu: “?”
Sao lại không giống như cô ấy nghĩ vậy.
Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài cô ấy nghe thấy có người nói Vũ Tuyết không tốt.
“Không phải dì có một nhãn hiệu thiết kế lễ phục riêng sao? Năm đó cô ta bước lên thảm đỏ Cannes, muốn đặt một lễ phục trong studio của dì, do được một người bạn dẫn đến nên dì đã cho người tiếp đãi. Lúc đó, đúng lúc Họa Nguyệt muốn tổ chức một buổi biểu diễn nên dì đang chuẩn bị lễ phục cho cô ấy.” Nguyên Giang Vãn vô cùng ghét bỏ nói.
“Lúc Vũ Tuyết tới, đúng lúc thấy chiếc váy dì làm cho Họa Nguyệt, nhân viên cửa hàng dì đã nói là hàng không bán, nhưng cô ta lại nói muốn mua, làm náo loạn studio của dì.”
“Ơ?” Chu Chu ngồi xuống, vẻ mặt hóng chuyện: “Sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó?” Nguyên Giang Vãn cười lạnh một tiếng: “Ở chỗ của dì sao dì có thể để cho cô ta giương oai được? Trực tiếp gọi cho đội bảo vệ Hoàng gia bắt cô ta lại.”
Cố Kiều Niệm đã nghe Cung Dịch nói qua.
Nguyên Giang Vãn bây giờ trông rất dịu dàng và từ ái.
Nhưng Nguyên Giang Vãn năm đó.
Nói thế nào nhỉ.
Đã từng có một nhà báo lá cải trên đường phố ở châu Âu đang trên bờ vực phá sản, sau đó dựa vào việc đưa tin Nguyên Giang Vãn đã làm ra chuyện gì mà thành công tồn tại.
Bây giờ còn phát triển trở thành một tập đoàn tin tức rất lớn.
Cái gì mà đánh lộn với công chúa nước láng giềng, đập quán bar, đá người thừa kế của một ông trùm dầu mỏ nào đó xuống bể bơi.
Nói ngắn gọn.
Chỉ có việc bạn không thể nghĩ ra, chứ không có gì mà Nguyên Giang Vãn không làm được.
“Cô ta đặc biệt biết giả vờ đáng thương, sau khi bị bắt, bạn của dì đứng ra hòa giải, rõ ràng là cô ta làm ầm ĩ cửa hàng dì, nhưng lại cứ khăng khăng nói nhân viên ở cửa hàng của dì xem thường cô ta là người Trung Quốc.” Nguyên Giang Vãn gần như trợn tròn mắt, sau đó chuyển hướng: “Kiều Kiều, sau cô ta lại đến đoàn phim của con vậy?”
“Trong đoàn phim có một người bị ngộ độc thức ăn nên không thể diễn tiếp nên cô ta được mời tới.” Cố Kiều Niệm nói.
“Thật là tiểu nhân khó phòng, ngụy quân tử khó đối phó.” Nguyên Giang Vãn nghiêm túc nói, rồi nhìn về phía Chu Chu: “Chu Chu, ngày thường các con phải cẩn thận một chút, nếu như lần này cô ta cố ý làm Kiều Kiều bị thương thật thì phải đề phòng lỡ như cô ta có lần sau.”
“Con biết rồi.” Chu Chu lập tức gật đầu, trong lòng vẫn chưa tiêu hóa kịp.
Chắc chắn Nguyên Giang Vãn không nói dối.
Trong giới giải trí, gần như ai cũng đều có hai mặt, Vũ Tuyết cũng có một mặt mà công chúng không nhìn thấy được không phải là chuyện gì mới lạ.
Nhưng cô ta thật sự cố ý đả thương Kiều Kiều.
Vậy thì không được!
“Hân Nhiễm vẫn đang học sao ạ?” Cố Kiều Niệm không thấy Tư Hân Nhiễm đâu, hỏi một câu.
Nguyên Giang Vãn lắc đầu: “Nhiễm Nhiễm tham ăn, hôm qua ăn không biết bao nhiêu là dâu tây, đau bụng cả một ngày, bây giờ vẫn còn nằm kìa.”
Cố Kiều Niệm: “...”
Lại là dâu tây!
“Dâu tây?” Trong đầu Chu Chu lóe lên một tia sáng, sau đó nhìn trong phòng: “Sao không thấy tổng giám đốc Nghiêm thế ạ?”
Tối hôm qua, Nghiêm Trình Thành có mang đến một thùng dâu tây.
Chẳng lẽ thiếu đạo đức đến nỗi đưa hết cho Tư Hân Nhiễm rồi?
“Nghe nói là dẫn Tư Bắc đi dạo xung quanh.” Nguyên Giang Vãn trả lời.
Bà ấy vẫn đau lòng cho vết thương của Cố Kiều Niệm, cũng tức giận vì Vũ Tuyết không có mắt.
Chu Chu nghe thấy Nguyên Giang Vãn nói vậy, lập tức gửi cho Nghiêm Trình Thành một tin nhắn WeChat: “Đang chạy nạn sao?”
Nghiêm Trình Thành trả lời rất nhanh.
Anh ấy gửi qua một tấm hình.
Một nồi đầu thỏ sốt cay đang xếp chồng lên nhau.
Sau đó là icon cười nhe răng, rồi nhắn tiếp: “Thỏ con, có muốn ăn không?”
Chu Chu: “...”
Anh chàng này, rõ ràng là biết mình cho Tư Hân Nhiễm ăn đến bệnh rồi, sợ Tư Hân Nhiễm sẽ xé xác anh ấy, cho nên mới dẫn Tư Bắc bỏ chạy.
Người gì đây? Khiến em gái bị bệnh nhưng vẫn còn tâm trạng đi ăn đầu thỏ sốt cay?
Chu Chu nuốt nước miếng: “Có ngũ vị hương không?”
“Có hết, bên này còn có món thịt bò nguội ăn khá ngon, ăn không?”
Chu Chu: “Lấy hết!”
Nghiêm Trình Thành gửi icon ok.
“Nói chuyện với ai mà vui thế?” Cố Kiều Niệm ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy khóe miệng Chu Chu đang cười đến mang tai.
“Có sao?”
Chu Chu ngước mắt nhìn Kiều Niệm.
“Có, khóe miệng em lên đến bên tai luôn rồi kìa.” Cố Kiều Niệm nói xong, quay sang hỏi Nguyên Giang Vãn: “Đúng không mẹ nuôi?”
“Ừm.” Nguyên Giang Vãn cũng gật đầu: “Chu Chu đang yêu đương sao?”
“Con? Yêu đương?” Chu Chu cười phá lên: “Không thể nào, đây là tổng giám đốc Nghiêm nói muốn mua đồ ăn cho chúng ta, đầu thỏ sốt cay cùng với đầu thỏ ngũ vị hương, còn có cả thịt bò nguội!”
Chu Chu nói xong bèn nuốt nước miếng.
“Chị thà nghe em đang vui vẻ yêu đương hơn.” Cố Kiều Niệm bất lực lắc đầu: “Cái đồ tham ăn này.”
“Trên đời này, chỉ có đồ ăn và tiền là không thể phụ được.” Chu Chu cười tủm tỉm.
Lúc này, Hách Tiểu Điềm gọi điện tới.
Cố Kiều Niệm nhìn thoáng qua: “Chị cược một gói que cay, cái này là muốn ứng tiền lương nên mới gọi đến.”
Hách Tiểu Điềm thật sự là gọi tới vì ứng tiền lương.
Nhưng... lần này có hơi nhiều.
“Mười vạn?” Chu Chu nhìn sang Cố Kiều Niệm.
Hách Tiểu Điềm đáp lại: “Có chút chuyện khó giải quyết, làm ơn đi mà.”
Cố Kiều Niệm gật đầu với Chu Chu.
Chu Chu mới trả lời lại: “Được rồi, lát nữa chị chuyển qua cho em.”
Cúp máy.
Chu Chu cắn miệng: “Mặc dù mấy tháng nay lúc nào Điềm Điềm cũng xài hết tiền lương được trả đầu tháng trong vài ngày, nhưng... sao lần này lại cần nhiều như vậy?”
Mức lương mà Cố Kiều Niệm đưa ra cho Hách Tiểu Điểm vô cùng hậu đãi, còn gấp ba lần trợ lý bình thường.
Chung cư cô ấy ở cung do Cố Kiều Niệm cung cấp, công ty còn cung cấp cả xe.
Cô ấy không có sở thích nào ngoại nhiếp ảnh.
Thiết bị chụp ảnh, lần sinh nhật trước của cô ấy, công ty vừa tặng một bộ máy tốt nhất.
Theo lý thì mỗi tháng cô ấy cũng không quá thiếu thốn.
“Có thể là do trong nhà em ấy?” Cố Kiều Niệm suy đoán.
“Gia cảnh em ấy có lẽ không tệ đâu.” Chu Chu nhớ lại: “Em còn nhớ rõ lần đầu tiên em ấy đến phòng làm việc để hỗ trợ còn lái một chiếc Porsche, Trương Ngọc Mai nói là do cha em ấy mua cho.”
“Những người xung quanh có vấn đề tài chính thì sao?” Nguyên Giang Vãn nói.
“Có vẻ là vậy.” Cố Kiều Niệm gật đầu.
“Vậy phải cẩn thận một chút.” Nguyên Giang Vãn dặn dò: “Nhiều khi người trung thành bởi vì vấn đề tài chính mà buộc phải tạo phản đấy.”1