“Cậu ta nói rõ ràng, đã giao người cho hoàng thất từ lâu rồi.” Giọng điệu của người đại diện phát ngôn mang theo vẻ nức nở: “Nếu cậu ta thật sự đưa đoạn ghi âm đến chỗ nữ vương, hoặc vương tử, công chúa thế tôi phải làm gì đây?”
“Sợ cái gì? Số tiền tôi cho ông cũng đủ cho ông dùng rồi!” Tư Kính Vũ không nhịn được nói.
“Ngài Tư, đây không phải chuyện tiền bạc, đây là danh dự của tôi đấy!” Bộ trưởng bộ ngoại giao đang vội muốn chết.
“Danh dự?” Tư Kính Vũ cười lạnh một tiếng: “Lúc ông nhận tiền phản bội hoàng thất từ chỗ tôi, sao không thấy ông nhắc đến vấn đề danh dự?”
Bộ trưởng bộ ngoại giao ngây người tại chỗ.
Không ngờ Tư Kính Vũ lại vả thẳng mặt ông ta như thế!
Sau đó Tư Kính Vũ còn nói: “Nếu mọi chuyện đã thành ra như thế, ông cũng không lui được nữa, nếu như Cung Dịch thật sự đẩy chuyện này tới chỗ nữ vương. Nếu bà ấy hỏi, ông cứ nói là do tôi vẫn luôn tìm đến ông, ông lại biết nữ vương không muốn người khác nhắc đến Nguyên Giang Vãn thế nên mới tự tiện chủ động liên lạc với Cung Dịch, muốn giúp đỡ nữ vương.”
Vẻ mặt của bộ trưởng bộ ngoại giao tái mét.
Nhưng nghĩ kỹ lại một chút, ngoại trừ cách này ra, cũng không còn cách nào khác.
Tư Kính Vũ là một tên tiểu nhân.
Ông ta đã leo lên thuyền giặc, chắc chắn không thể nào xuống được nữa, chỉ có thể hợp tác chặc chẽ với ông ta mà thôi.
“Trước mắt ông vẫn phải tiếp tục theo dõi hành động của nữ vương và mấy người vương tử, công chúa đấy.” Tư Kính Vũ nói: “Bất kỳ người nào có hành tung gì khác thường, thế thì phải báo ngay cho tôi!”
“Tôi biết rồi.”
Điện thoại bị ngắt.
Tư Kính Vũ nhắm mắt lại, hít thở sâu hai cái, thế nhưng sự nóng nảy trong lòng vẫn không hề giảm đi, ông tay giơ tay lên đập nát điện thoại di động.
Thư ký nhìn cũng không dám thở mạnh.
“Rốt cuộc đang ở đâu!”
Tư Kính Vũ hung hăng nện xuống bàn một cái, sau đó hai tay chống xuống bàn, hô hấp nặng nề, ánh mắt đỏ thẳm như bị tẩu hoả nhập ma.
“Ông chủ… nếu như bà chủ ngưng thuốc một thời gian dài, e rằng…” Thư ký nơm nớp lo sợ lên tiếng.
“Im miệng! Tôi không cần cậu phải nhắc nhở!” Tư Kính Vũ căm tức nhìn anh ta, sau đó còn nói: “Có phải cậu muốn nói, nếu như không có những thứ thuốc đó, cô ấy sẽ không ở bên cạnh tôi nữa? Cậu đang nghĩ như thế đúng không?”
“Không… không phải như thế!”
Thư ký lui về sau hai bước.
“Tôi hẳn nên phẫu thuật thật sớm…” Tư Kính Vũ thư mắt, lại rơi vào sự hối tiếc sâu đậm.
“Không đúng, tôi hoàn toàn không nên để Tư Hân Nhiễm được ra đời! Tôi không nên tạo nên một tai hoạ như thế!”
Thư ký nghe thấy, cũng không dám nói câu nào.
Ban đầu anh ta cho rằng, theo thời gian, cảm xúc của Tư Kính Vũ sẽ dần dần có chuyển biến tốt hơn, thế nhưng anh ta lại không ngờ, chẳng hề có chuyển biến tốt gì, thậm chí Tư Kính Vũ càng điên hơn.
“Tư Bắc đâu?” Tư Kính Vũ lại hỏi.
“Hẳn là vẫn còn ở chỗ Cung Dịch, cậu chủ anh ấy… hẳn là cũng đang ngó chừng Cung Dịch, muốn tìm tung tích của bà chủ và cô chủ.” Thư ký trả lời.
“Gọi cho nó! Cậu nói với nó, chỉ cần nó có thể đưa Nguyên Giang Vãn về nhà, cái gì tôi cũng cho nó được, Sáng Thế Kỷ, tiền của tôi, tài sản của tôi, tôi sẽ cho nó tất cả mọi thứ của tôi!”
Tư Kính Vũ giống như bắt được phao cứu mạng cuối cùng vậy.
Người ông ta không thể tiếp cận được, nhưng Tư Bắc lại có thể, chỉ cần chờ đợi bên cạnh Cung Dịch, sớm muộn gì cũng có thể nhận ra sơ hở!
Thư ký cũng không còn cách nào.
Chỉ có thể làm theo lời Tư Kính Vũ, gọi điện thoại cho Tư Bắc.
Lúc Tư Bắc nhận được điện thoại.
Nguyên Giang Vãn vừa điều trị xong, đang ngủ.
Anh ấy cầm điện thoại đi ra ngoài.
“Có chuyện gì không?”
Thư ký chuyển lời của Tư Kính Vũ cho Tư Bắc.
Còn tiện thể nói thêm một câu: “Cậu chủ, ông chủ cũng rất lo lắng cho cậu đấy, mỗi ngày đều mong ngóng có thể đoàn tụ với mọi người.”
Tư Bắc nhìn ra phía xa xa.
“Cậu ấy rẩt cảnh giác, thậm chí còn không cho tôi ở chung, thế nhưng tôi sẽ cố gắng điều tra.”
Ngừng một chút.
Tư Bắc lại nói: “Anh chăm sóc ông ấy nhiều hơn một chút, bảo ông ấy chú ý thân thể nhiều hơn.”
“Vâng, cậu chủ cứ yên tâm.”
Điện thoại bị ngắt.
Dường như Tư Kính Vũ không nghe được lời quan tâm của Tư Bắc dành cho ông ta.
Ông ta gầm lên: “Đồ rác rưởi vô dụng! Đúng là một tên phế vật! Người đã chạy đến đó thế nhưng ngay cả bản thân Cung Dịch cũng không thể đến gần! Nó còn tự cho rằng mình có quan hệ thân thiết với Cung Dịch nữa à! Đồ rác rưởi vô dụng!”
Thư ký không dám nói lời nào.
Chỉ có thể đứng yên nhìn Tư Kính Vũ nổi điên.
*
Lúc Cố Kiều Niệm đi đến đoàn làm phim.
Phải đ ingang qua chỗ ở của mấy người Tư Bắc.
Cô ấy lên đường sớm hơn mười phút, nghĩ rằng lúc đ ingang sẽ đến xem việc điều trị bệnh của Nguyên Giang Vãn xảy ra thế nào.
Sau khi xuống xem vừa bước vào, Cố Kiều Niệm đã nhìn thấy Tư Bắc đang hút thuốc lá.
Nhìn thấy Cố Kiều Niệm.
Tư Bắc hơi sửng sốt một chút, lập tức đưa tay qua che tàn thuốc lại.
Lòng bàn tay bị hơi nóng làm cho đau đơn.
“Tôi không phải là nhân viên kỷ luật gì đó, anh cứ việc hủt thuốc.” Cố Kiều Niệm bất đắc dĩ nói.
Tư Bắc lúng túng cười một tiếng: “Cô ngủ rồi.”
“À, thế tôi không vào nữa, hôm nay việc điều trị vẫn thuận lợi chứ?”
“Bác sĩ nói rất tốt, cô cũng rất phối hợp.” Tư Bắc cười một tiếng: “Vẫn phải cảm ơn cô đã khuyên bảo.”
“Vâng.” Cố Kiều Niệm ngừng một lát: “Nếu bác sĩ đã nói rất tốt, sao anh lại buồn phiền như thế?”
“Thư ký của cha tôi vừa gọi đến.” Tư Bắc theo bản năng gắng sức, dùng bàn tay mình bóp nát điếu thuốc: “Đưa ra điều kiện rất tốt để tôi đưa cô về giúp.”
Hơi ngừng lại một chút.
“Từ đầu tới cuối ông ta cũng chỉ xem tôi như một món đồ chơi, một món đồ chơi dễ đến dễ đi.”
Cố Kiều Niệm mím môi một cái: “Bản thân anh biết mình không phải thế là được rồi.”
Tư Bắc nhìn Cố Kiều Niệm, cười một tiếng, rồi lại gật đầu: “Ừ.”
“Tôi còn phải đến đoàn làm phim, đi trước nhé.”
Cố Kiều Niệm cũng không nói nhiều, chính cô còn chưa hiểu nổi bản thân mình, cũng không trông cậy vào thầy tâm linh gì, trong lòng Tư Bắc có trở ngại với cha mình, anh ấy phải tự mình vượt qua.
Nếu không thể vượt qua, cả đời này anh ấy cũng sẽ là cậu chủ nhà họ Tư bị Tư Kính Vũ vứt bỏ, bị Sáng Thế Kỷ vứt bỏ.
Nếu vượt qua được.
Anh ấy mới có thể trở thành anh Tư trong miệng của mọi người.
Tư Bắc vẫn luôn nhìn Cố Kiều Niệm lái xe rời đi càng lúc càng xa, cho đến khi không còn nhìn thấy được nữa mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Lấy bàn tay đang đặt ở sau lưng ra.
Lúc mở ra đã có hơi máu thịt lẫn lộn.
Anh ấy đi tới chỗ vòi nước, dùng nước suối lạnh thấu xương rửa tro thuốc trên vết thương.
Rồi lại lấy bao thuốc lá trong túi ra bỏ vào thùng rác.
*
Lúc Cố Kiều Niệm đã nhà ăn của đoàn làm phim vừa khéo gặp được nhà sản xuất Dương và chị biên kịch.
Cố Kiều Niệm vừa xuống xe, hai người đã lập tức chạy tới chào đón.
Cả đoàn làm phim đều biết đến chuyện của Cố Kiều Niệm.
Hai người này cũng vô cùng đau lòng.
“Tôi không sao.” Cố Kiều Niệm cười nhạt: “Hai người không cần phải lo lắng như thế.”
“Haizz, hôm chúng ta cúng tổ không phải đã phạm đến điều gì chứ? Vừa khai máy được một tháng đã phải thay hết hai diễn viên rồi!” Nhà sản xuất Dương vô cùng phiền não: “Kiều Kiều, cậu phải bảo vệ mình thật tốt, thay người khác tôi không thấy đau lòng, nhưng cô và Cung Dịch là cục cưng trong lòng tôi đấy!”
Đều là những bảo bối giành thắng lợi!
“Biết rồi.” Cố Kiều Niệm cười nói.
“Người thay thầy Triệu đã tới rồi.” Lúc này, biên kịch đột nhiên nhiệt tình vẫy tay với phía sau Cố Kiều Niệm, lúc vẫy tay vẫn nói chuyện với Cố Kiều Niệm: “Vũ Tuyết đã hợp tác với tôi hai lần rồi, con người rất được, hai người chắc chắn sẽ có thể vui vẻ chung sống với nhau!”