Cho nên cô cũng không có ý định giấu diếm Chu Chu về chuyện bản thân có suy nghĩ như thế nào với Cung Dịch.
Dù sao, sau này chắc cũng có lúc cần cô ấy yểm trợ.
Thái độ của Chu Chu đối với Cung Dịch vẫn rất kháng cự.
Cố Kiều Niệm nghĩ, sau khi nói ra quyết định của bản thân, Chu Chu chắc chắn sẽ tức giận.
Nhưng mà...
Trên thực tế, sự việc không quá giống so với những gì cô nghĩ.
Chu Chu gật đầu.
"Đúng là như vậy."
Nói xong, cô ấy liếc nhìn điện thoại của mình, nụ cười trên khuôn mặt dần trở nên biến thái vô cùng.
"Em không tức giận sao?" Cố Kiều Niệm kinh ngạc hỏi.
Chu Chu lắc đầu: "Không tức giận, tại sao lại phải tức giận? Anh..."
Chu Chu nuốt từ anh chồng nhỏ xuống.
"Anh trai trẻ tuổi như vậy, hơn nữa còn có rất nhiều tiền, thế nhưng… Hai người phải che giấu cho tốt, mười năm hay tám năm sau cũng không cần công khai." Chu Chu trở nên nghiêm túc trong vòng một giây.
Cố Kiều Niệm: "..."
Ban ngày cô ấy còn lảm nhảm mãi với Cố Kiều Niệm chuyện của cô và Cung Dịch đấy.
Sao vừa mới ghi hình một chương trình xong, liền giống như quay sang chiều khác vậy.
"Chu Chu, ban nãy em nhìn chằm chằm điện thoại là xem cái gì thế?"
"Không có gì ạ." Chu Chu định giấu điện thoại đi.
Nhưng vẫn bị Cố Kiều Niệm giành trước một bước, cướp điện thoại đi.
"Bí mật của Thiên Hậu: Sự mê hoặc của chó con ngây thơ?"
Cố Kiều Niệm nhìn tệp tài liệu trên điện thoại của Chu Chu, đọc từng câu từng chữ, càng đọc càng kinh ngạc.
"Cái gì vậy?" Cố Kiều Niệm nhìn Chu Chu.
Chu Chu đỏ mặt, đoạt lại điện thoại.
"Hách Tiểu Điềm cho em, em chỉ là liếc mắt xem một chút."
"Đừng nói đây là truyện đồng nhân về chị và Cung Dịch đấy nhé?" Cố Kiều Niệm kinh ngạc hỏi.
Chu Chu ho nhẹ hai tiếng, sau đó gật đầu.
Cô ấy không cẩn thận mà quá mê muội.
Nếu không cũng không đến mức bị Cố Kiều Niệm phát hiện ra nhanh như vậy!
"Nhàm chán, không nhàm chán hả em?" Cố Kiều Niệm lắc đầu.
"Được rồi được rồi, sau này em không xem nữa là được." Chu Chu than thở: "Em từ đâu mà biết có loại truyện này, cũng có thể viết tốt như thế."
Cố Kiều Niệm: "..."
Cô không nói gì được nữa.
Nhưng lúc này cô cũng chỉ cho rằng, Chu Chu nói loại truyện này, chính là truyện đồng nhân.
Vốn dĩ không nghĩ tới cái phương hướng kia.
Xe nhanh chóng trở lại nhà trọ.
Cố Kiều Niệm về nhà thay quần áo, tẩy trang đi.
Sau đó đi ra cửa trong ánh mắt mong đợi của Chu Chu.
Ở thang máy, Cố Kiều Niệm còn đang suy nghĩ.
Cái tên của truyện đó cũng rất bình thường.
Bình thường Chu Chu đọc rất nhiều, yêu cầu đối với ngôn ngữ văn cũng rất cao.
Không đến nỗi mê muội như vậy chứ?
Nghĩ ngợi.
Cố Kiều Niệm đi đến một gian nhà trọ khác.
Cố Kiều Niệm mở khóa xong liền ló đầu vào nhìn một chút.
Xác nhận Cung Dịch còn chưa về.
Cô đi đến sô pha chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát.
Cuối cùng, do sự tò mò thúc giục nên Cố Kiều Niệm mở điện thoại ra, tìm kiếm tên của bộ truyện đồng nhân kia.
"Bí mật của Thiên Hậu: Sự mê hoặc của chó con ngây thơ."
Cô vừa tìm kiếm, vừa nhắc đến từng câu từng chữ.
Rất nhanh, cô đã tìm ra rất nhiều mục liên quan.
Cố Kiều Niệm tùy ý bấm vào mục đầu tiên.
Đây là một cái tệp tải xuống, tổng cộng có 78 tập, Bí mật của Thiên Hậu: Sự mê hoặc của chó con ngây thơ chính là một trong số đó.
Chẳng bao lâu sau, Cố Kiều Niệm biết vì sao cái tệp tải xuống này, trong lúc mình tìm kiếm xếp hạng lại đứng gần như thế.
Công cụ tìm kiếm này.
Cố Kiều Niệm dùng wechat để đăng nhập.
Là wechat cá nhân.
Lúc này, góc dưới bên phải tệp tải xuống, có dòng chữ hiển thị sáng lóa.
"Hai người bạn tốt của bạn đã tải xuống tệp tài liệu này."
Đoán xem.
Rốt cuộc là hai người bạn tốt nào của Cố Kiều Niệm?
Không phải là Chu Chu và Hách Tiểu Điềm đấy chứ?
Cô vẫn vô cùng cạn lời.
Hơn nữa, từ sự tò mò đối với Bí mật của Thiên Hậu, trực tiếp nâng cấp thành sự tò mò đối với 78 tập này.
Cố Kiều Niệm vì tránh cho bị bạn tốt khác biết cô tải tệp truyện đồng nhân về cô và Cung Dịch, nên cô đăng ký một tài khoản mới rồi tải xuống.
Sau đó nhanh chóng mở ra Sự mê hoặc Thiên Hậu.
Khúc dạo đầu cũng rất kích thích.
Cố Kiều Niệm nhìn thấy mình một lời không hợp, liền kéo chó con ngây thơ Cung Dịch vào bồn tắm lớn, các loại cưỡng bức cộng với dùng tài nguyên vừa đe dọa vừa dụ dỗ Cung Dịch, cả người cô đều tan nát.
Vậy mà đây lại là truyện H sao?
"Cái gì thế! Vậy mà các cô ấy lại tụ tập trung một chỗ xem loại truyện như này về mình và Cung Dịch!"
Cả người Cố Kiều Niệm nổi da gà, ngay lập tức ném điện thoại đi.
Nhưng tâm trạng vừa hơi bình phục là sự tò mò lại bắt đầu dâng lên.
Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên: "Sau đó thì sao? Cô vừa đe dọa vừa dụ dỗ thành công rồi hả? Lúc đầu chó con không tình nguyện bị Thiên Hậu cưỡng bức, sao lúc sau lại tự nguyện rồi? Vì sao lại tự nguyện? Chẳng lẽ là uống thuốc ngủ trong truyền thuyết?"
Vô số tò mò mãnh liệt kéo đến.
"Có cái gì hiếm thấy chứ, bà đây đẹp như thế, còn phải cưỡng bức cậu ấy sao?"
Cố Kiều Niệm nói xong, lại nghĩ tới lần đầu tiên giữa mình và Cung Dịch.
Cái kia có tính là cưỡng bức không?
Cố Kiều NIệm: "..."
Cô cắn răng cầm điện thoại lên, một lần nữa bấm vào tệp tài liệu, sau đó... nghe theo tiếng lòng, tiếp tục đọc.
Vừa nhìn liền không dừng lại được.
Truyện đều là bài văn ngắn mấy chục ngàn chữ.
Cốt truyện cũng có.
Nhưng có quá ít, phần lớn đều là chạy như bay ở trên đường cao tốc.
Truyện này đối với tính cách của cô, vẫn là có chút sai lệch, chính là kẻ tàn nhẫn.
Chỉ đối với Cung Dịch thôi, tính cách của anh chính là bên ngoài thì đẹp trai lạnh lùng cương quyết, còn ở trước mặt cô thì là yếu đuối các loại, bị đẩy ngã, bị Cố Kiều Niệm bắt nạt các thứ, ở trại huấn luyện bị cô đùa giỡn, còn sau khi biểu diễn, bị cô ăn sạch sẽ.
Tóm lại là đã lệch khỏi bộ mặt chân thật của Cung Dịch một cách nghiêm trọng rồi!
"Tôi bắt nạt cậu ấy sao? Là cậu ấy bắt nạt tôi đấy được chưa? Cũng là cậu ấy đùa giỡn tôi ở trại huấn luyện!"
Cố Kiều Niệm than thở.
Sau đó trực tiếp bấm tải 77 truyện còn lại.
Tải xuống cần có thời gian.
Cô nhìn chằm chằm di động lâu nên mắt có hơi khó chịu.
Lập tức đặt điện thoại sang một bên.
Một lát sau, bỗng cánh cửa phát ra âm thanh của máy móc.
Cố Kiều Niệm ngơ ngác.
Chính cô cũng không biết rốt cuộc mình nghĩ như thế nào mà lại ngay lập tức nằm xuống nhắm hai mắt lại.
Sau khi nhắm mắt lại, cô liền lặng im nghĩ ngợi.
Rốt cuộc tại sao cô phải giả bộ ngủ?
Người đi vào đúng là Cung Dịch.
Nhìn thấy giày của Cố Kiều Niệm, Cung Dịch cười theo bản năng.
Sau đó anh đi đến phòng khách, nhìn thấy Cố Kiều Niệm giả bộ ngủ, hơn nữa còn đang hối hận vì đã giả bộ ngủ.
Cô nghe thấy tiếng bước chân.
Cung Dịch nhanh chóng đi đến bên người cô, hơn nữa còn ngồi xổm xuống trước mặt cô, duỗi tay sờ hai má cô: "Ngủ rồi sao?"
Cố Kiều Niệm hối hận quá!
Rốt cuộc là nghĩ như thế nào, tại sao phải giả bộ ngủ?
Ngay sau đó, Cung Dịch hôn cô một chút.
Cố Kiều Niệm: "..."
Ngay khi Cố Kiều Niệm đang nghĩ hay là học hỏi người đẹp đang ngủ thì thức giấc vì bị hôn.
Di động của cô thình lình kêu đinh một tiếng, phát ra âm thanh nhắc nhở đã tải xuống xong.
Cố Kiều Niệm: "!"
Cung Dịch quay đầu lại theo bản năng, nhìn cái điện thoại của Cố Kiều Niệm ở trên bàn trà.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Cố Kiều Niệm không giả bộ nữa.
Cô lập tức đứng dậy, định vượt qua Cung Dịch cầm điện thoại lên.
Nhưng Cung Dịch phản ứng nhanh hơn cô nhiều.
Anh tiện tay bế Cố Kiều Niệm lên, trở tay bắt được điện thoại của cô.
"Tin tức gì mà chị không dám cho em xem vậy?"1