Đến khi nhận ra mình sắp có chuyện, anh ấy bắt đầu tìm điện thoại di động, muốn gọi cho Cung Dịch. Nhưng tìm kiếm một lúc lâu, anh ấy không biết điện thoại ở đâu. Anh ấy quay qua quay lại càng khó chịu hơn.
Sau đó, anh ấy không dám động đậy, lại nghĩ mình không đi tìm Cung Dịch, Cung Dịch thông minh như vậy chắc chắn có thể nhận ra điều gì đó và sẽ tới cứu anh ấy.
Đợi, đợi rồi lại đợi.
Tổng giám đốc Nghiêm cảm thấy giống như một thế kỷ đã trôi qua.
Cả người cũng càng ngày càng khó chịu hơn.
Anh ấy nghĩ bây giờ Cung Dịch với cục cưng của anh ở cùng một chỗ, trời sập anh cũng không chú ý tới đâu!
Huống chi mình chỉ là thứ bé nhỏ không đáng kể này?
Tổng giám đốc Nghiêm bắt đầu hoảng sợ.
Anh ấy lại mò mẫm tìm điện thoại.
Vẫn không tìm thấy.
Anh ấy lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ và tính thời gian, nghĩ rằng sắp đến trưa rồi, bữa trưa chắc chắn Cung Dịch sẽ quay về!
Kết quả buổi trưa đã trôi qua mà không có ai đến!
Thậm chí không có ai đến dọn dẹp phòng!
Nghiêm Trình Thành tuyệt vọng, tự mình bò xuống giường, muốn bò đến cửa để cầu cứu.
Kết quả bò đến vị trí giữa phòng ngủ và phòng khách thì không bò được nữa...
Trong lòng Nghiêm Trình Thành vẫn luôn có hy vọng, lúc này bắt đầu chậm rãi chấp nhận hiện thực lần này có thể anh ấy thực sự sẽ toi đời.
Thậm chí anh ấy còn dành thời gian suy nghĩ xem cha mẹ sẽ chôn mình ở đâu, trên bia mộ chắc chắn sẽ viết, Nghiêm Trình Thành người ăn tiêu hoang phí không làm được điều gì có ích trong cuộc đời, chết cũng rất uất ức!
Lúc đang ở trong tâm trạng buồn đau ấy, khi Chu Chu từ bên ngoài chạy vào, Nghiêm Trình Thành ngước mắt lên nhìn như thấy được thánh quang ở trên con người nhỏ bé như người mẫu này!
"Anh còn sống chứ?"
Chu Chu quỳ trước mặt Nghiêm Trình Thành thử hơi thở của anh ấy.
Nghiêm Trình Thành sắp khóc.
Vươn tay ra.
Chu Chu vội vàng đưa tay mình cho anh ấy.
Nghiêm Trình Thành nắm chặt rồi siết chặt, sắc mặt trắng như tuyết thường ngày giờ đang đỏ bừng.
"Cứu!"
"Vệ sĩ!"
"Mau gọi xe!"
*
Chu Chu cùng với Nghiêm Trình Thành đến bệnh viện trong thị trấn.
Khi lên xe cấp cứu, cô ấy gọi điện thoại cho Cố Kiều Niệm.
"Cảm lạnh thêm cả sợ độ cao, bác sĩ trong khách sạn đã khám nói không có vấn đề gì lớn. Em đang đưa anh ấy đến bệnh viện nhân dân trong thị trấn để điều trị… Tổng giám đốc Nghiêm, xin hãy buông tay tôi ra trước đã, ngón tay của tôi sắp bị bẻ gãy rồi! Đừng hừ hừ nữa! Anh không chết được đâu!"
Khi nghe thấy Nghiêm Trình Thành không sao cả, Cố Kiều Niệm thở phào nhẹ nhõm.
"Gần đến lúc chị đọc kịch bản rồi, tắt tiếng điện thoại và nói với Cung Dịch một câu, chỗ tổng giám đốc Nghiêm đã có em."
"Vất vả rồi." Cố Kiều Niệm nhỏ giọng nói.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Kiều Niệm gửi cho Cung Dịch một tin nhắn wechat.
Đại khái giải thích tình hình.
Cung Dịch trả lời: "Ừm."
"Mọi người đến rồi, chúng ta bắt đầu ca làm việc buổi chiều!" Lúc này, đạo diễn cầm tách trà lớn của ông ta chậm rãi đi vào và vẫn không vui vì chuyện ông chủ lớn dành thanh toán.
Nội dung kịch bản của chiều nay hầu như chủ yếu là về Cố Kiều Niệm và Cung Dịch,
Tập này là quá trình nam nữ chính dần thoát khỏi hiểu lầm.
Lúc đầu, Mặc Hải bị đánh bại, Mặc Hải vương bị bắt làm tù binh trở thành thú săn nhỏ nghe theo hắn.
Trên đường trở về Đế Cung, hai người họ ngươi trêu chọc ta, ta so với ngươi càng đọ sức mạnh hơn.
Quay trở lại Đế Cung, nam chính thay đổi danh tính và họ của nữ chính rồi đưa nàng vào hậu cung của mình.
Hậu cung của hoàng đế chứa đầy con gái của các thần tử và mỹ nữ tiến cống từ phiên bang.
Mọi người đều muốn tranh giành khoe sắc. Nhưng sâu trong lòng chỉ có họ biết rằng kể từ khi vào cung, hoàng đế chưa từng động vào bất cứ ai trong số họ.
Có mấy vị lớn tuổi khi còn ở Đông Cung của thái tử cho tới bây giờ đều chỉ có một mình trong phòng trống.
Lúc riêng tư, một số phi tần cũng bàn tán rằng, dáng vẻ đẹp trai trắng nõn của hoàng đế chẳng lẽ là đoạn tụ, thích nam nhân không thích nữ nhân?
Nhưng đúng vào lúc này, vị hoàng đế vốn không gần nữ sắc lại rất phô trương dẫn một nữ nhân trở về, hàng đêm đều để nàng ngủ lại trong cung.
Như thế còn chưa đủ.
Sau đó, hắn trực tiếp đưa nữ nhân này vào Cần Chính điện của mình, ngày đêm sủng ái.
Một vài phi tần nửa đêm vô tình đi ngang qua, còn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ xấu hổ.
Trên thực tế.
Mặc Hải vương, nữ nhân họ Phụng này mặc dù hưởng lạc lại được hậu cung sủng ái, nhưng những suy nghĩ tràn đầy trong lòng nàng đều là phá hủy triều đại của cẩu hoàng đế và muốn lấy đi mạng sống của toàn hoàng tộc báo thù cho người thân của mình.
Ngọc Lộ nàng chấp nhận rồi lại chấp nhận, sau đó khiến cho cẩu hoàng đế lấy mạng trả lại cho nàng.
Tập này kết thúc.
Sự hiểu lầm đã được giải quyết.
Nhưng tiểu hoàng đế giả dối của Mặc Hải vương đã bị người khác bắn xuyên ngực ngay trước mắt nàng.
Đó là tất cả của phần kịch bản chiều nay.
Xung đột tình cảm từ đầu đến cuối, tương phản cực kỳ lớn.
"Tiểu hoàng đế, ngươi không cần ta nữa sao? Ta ở đây, ngươi cảm thấy mình cần mạng thì phải giữ lấy..." Trong xe ngựa lắc lư, Phụng Cửu Khanh áp sát vào ngực Lãnh Diệc Nhiên, chủ động kéo cổ áo lộ ra cái cổ bằng phẳng của mình nói: "Nhưng đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, nếu muốn ta một lần, sau này ta chắc chắn sẽ đâm ngươi một đao."
Giọng của nữ nhân này vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.
Hoàng đế bị thương nặng còn chưa bình phục nhìn nữ nhân trước mặt, hắn thích nàng đến cả xương tủy.
Hắn nắm cằm nàng, cúi đầu cắn rách môi nàng.
Đầu lưỡi liếm lên vết thương rỉ máu của nàng, Lãnh Diệc Nhiên nói: "Tỷ tỷ, khi ở Mặc Hải, tỷ còn nhớ ta muốn tỷ bao nhiêu lần không? Có bị lăng trì hay không, về sau hãy nói. Tỷ nên trả hết những gì tỷ nợ ta trước... Trả xong hết rồi hẵng nói."
Nói xong, hắn vui vẻ cười nhạt, bởi vì còn yếu, tiếng cười này của hắn tràn đầy vẻ dịu dàng: "Hơn nữa, có thể luôn được ở bên gắn bó với tỷ, cho dù tỷ muốn đâm chết hay giết ta hàng ngàn hàng vạn lần cũng đáng."
Trong phòng họp, mọi người đỏ mặt nhìn Cố Kiều Niệm và Cung Dịch thân thiết với nhau, Cung Dịch đang bóp cằm Cố Kiều Niệm.
Chỉ cần đọc kịch bản một lần thôi nhưng hai người có vẻ như đang diễn thật. Cả hai đã ghi nhớ lời thoại của mình, thậm chí còn không cầm tờ kịch bản. Ánh mắt, hành động và bầu không khí khiêu khích trêu chọc đối phương vô cùng đáng kinh ngạc.
Một lúc sau, một số người trong đoàn phim thậm chí còn cảm thấy hai người họ sẽ cởi quần áo trong giây tiếp theo!
"OK!"
Cố Kiều Niệm rời khỏi Cung Dịch, từ một nàng phi tần mê hoặc quyến rũ quay trở lại là Cố Kiều Niệm.
Khi thoát vai, mặt cô đỏ đến tận mang tai.
"Tốt lắm! Lúc trước tôi đã nói thế nào? Việc casting này hoàn toàn không có vấn đề gì, đúng là “thần tiên chọn vai” mà!" Nhà sản xuất Dương vừa nghe đã vỗ tay đứng dậy, vô cùng cao hứng!
Cảm xúc trên mặt Cung Dịch thoát ra chậm hơn Cố Kiều Niệm một chút nhưng lúc này cũng đã ổn định lại rồi.
"Buổi trưa hai người đã nói đến vấn đề này sao? Bầu không khí điều chỉnh tốt lắm!" Đạo diễn nói.
"Vâng, cô giáo Cố đã giúp tôi điều chỉnh cảm xúc." Cung Dịch đáp.
Cố Kiều Niệm: "?"
Sao cô giáo Cố không biết gì hết vậy!
"Cung Dịch, như vậy là phải đó, sau này cậu nên nói chuyện với Kiều Kiều nhiều hơn nhé, chúng ta nhất định sẽ diễn tốt bộ phim này!" Lúc biên kịch nói chuyện hình như còn đang lau lau nước miếng,
"Chị biên kịch, mấy câu từ chị viết chỗ này cũng “thả thính” quá rồi đó.” Cố Kiều Niệm xấu hổ nói.