Sau khi Cung Dịch nghe điện thoại, Nghiêm Trình Thành chưa đợi anh nói đã gào lên: “Cung Dịch, có phải là cậu thấy Kiều Kiều cảm thấy cậu chưa đủ ngu ngốc? Tám trăm triệu đó! Tám trăm triệu! Kể cả cậu có tiền cũng không thể làm vậy được! Hiện giờ bên Kiều Kiều đang lo lắng, họ nghĩ rằng việc này là do Hứa Cao làm, họ bảo tôi giúp họ đặt lịch hẹn với Hứa Cao, cậu nói xem phải làm sao đây! Phải làm sao đây hả!”
Cung Dịch vẫn trả lời hết sức bình tĩnh: “Cậu cứ sắp xếp đi.”
Nghiêm Trình Thành: “?”
“Sắp xếp gì?”
“Gặp tôi.”
*
Không ngoài dự liệu.
Hiện giờ Chu Chu đang chìm đắm trong suy nghĩ kinh khủng rằng tổng giám đốc Hoàn Ảnh chắc chắn muốn nhốt Cố Kiều Niệm vào lồng, để cô làm chim hoàng yến của ông ấy.
Nếu như nhất định bắt cô ấy phải lựa chọn giữa việc Cố Kiều Niệm bị giam cầm và việc Cố Kiều Niệm bao nuôi một người.
Nếu cô ấy bao nuôi ai đó thì có thể chọn người đáng yêu như Cung Dịch. Còn việc bị người khác bao nuôi... ai biết được người đó xấu đẹp thế nào, có bị bệnh biến thái hay không?
Chắc chắn cô ấy sẽ không hề do dự mà chọn việc thứ hai!
“Bình tĩnh!”
Cố Kiều Niệm vừa ăn chiếc sandwich mình làm một cách chậm rãi vừa nhìn Chu Chu đang đứng quay vòng vòng tại chỗ, cô đành khuyên cô ấy.
Đúng lúc này Nghiêm Trình Thành gọi điện đến. Chu Chu không để ý Cố Kiều Niệm mà lập tức nghe điện thoại.
“Anh hẹn được rồi hả? Vậy tốt quá rồi, cảm ơn anh, tổng giám đốc Nghiêm!”
Chu Chu ngắt điện thoại.
“Hẹn được rồi, mười giờ sáng ngày mai, gặp ở công ty Hoàn Ảnh.”
“Ừm.” Cố Kiều Niệm gật đầu.
Cô không phủ định, đúng là có khả năng tổng giám đốc Hoàn Ảnh đã nhìn trúng cô.
Nhưng mà... việc có muốn làm chim hoàng yến hay không thì quyền quyết định không ở trong tay vị tổng giám đốc này. Kể cả ông ấy có làm cho cô một chiếc lồng bằng vàng thì cũng phải xem cô có tình nguyện đi vào hay không chứ?
Thời gian cho bữa sáng kết thúc.
Vì vụ lùm xùm về hợp đồng nên công việc hai ngày nay của Cố Kiều Niệm đều tạm dừng. Cô cũng vui vẻ hưởng thụ an nhàn. Cô pha cho mình một cốc cà phê, sau đó vừa tắm nắng vừa uống cà phê vừa đọc kịch bản.
Khoảng chín rưỡi, việc Hoàn Ảnh dùng cái giá ngất ngưởng tám trăm triệu ký hợp đồng với Cố Kiều Niệm đã xuất hiện trên một khu nặc danh nào đó. Và rồi mọi việc đúng theo trình tự, các blogger nhanh chóng đem về đăng bài, sau đó chuyện này bùng nổ trên rất nhiều nền tảng, còn đứng đầu bảng hot search.
“Em nói xem, ngày nào chị cũng đứng đầu bảng hot search, trong vòng một năm tới tiết kiệm được biết bao nhiêu tiền tuyên truyền cho công ty cơ chứ?” Cố Kiều Niệm cảm thán.
Chuyện này càng ngày càng trở nên thú vị rồi.
Nếu như Hoàn Ảnh thật sự muốn dùng cái giá trên trời này để ký với cô thì không nên để lộ chuyện này mới đúng.
Kể cả có lộ ra rồi thì công ty tư bản như Hoàn Ảnh không muốn lên hot search thì có khó khăn gì?
Vậy nên... vị tổng giám đốc này của Hoàn Ảnh rốt cuộc muốn làm gì đây?
*
Mọi người vẫn đang thảo luận sôi nổi ở trên mạng, họ lại đưa chuyện lùm xùm hợp đồng của Cố Kiều Niệm lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Có người đưa tin, quản lý cấp cao của công ty Hoàn Ảnh nhìn trúng Cố Kiều Niệm, đây là vì sự tự do của mỹ nhân nên mới vung ra tám trăm triệu.
Cũng có người nói từ chương trình Thần tượng quốc dân, Cố Kiều Niệm và Hoàn Ảnh bắt đầu thiết lập quan hệ hợp tác lâu dài, sau đó còn quay Âm mưu phượng hoàng và nhiều tác phẩm lớn. Hoàn Ảnh mua lại bản hợp đồng này là để giảm bớt rủi ro khi hợp tác với Cố Kiều Niệm.
Có kẻ thiểu năng còn nói tổng giám đốc của Hoàn Ảnh là người hiếu thuận, làm như vậy là vì đồng cảm với bố mẹ nuôi của Cố Kiều Niệm, họ còn thề rằng sau này Cố Kiều Niệm sẽ bị Hoàn Ảnh cấm.
Có điều mấy lời dự đoán này Trương Ngọc Mai cũng không thèm quan tâm nữa. Giờ đến cả Cố Đức Hạo bà ta cũng chẳng buồn tìm luôn.
Tám trăm triệu!
Hiện tại bà ta là người có tám trăm triệu trong tay đó! Giờ bà ta còn cần tên đàn ông bạo lực gia đình phế vật kia làm gì? Bà ta cầm luôn số tiền này di dân qua nước ngoài sau đó bao nuôi mấy cậu chàng đẹp trai tóc vàng mắt xanh không phải tốt hơn à?
Trong tay Trương Ngọc Mai cầm tám trăm triệu tiền tươi, trong đầu bà ta lúc này tràn ngập suy nghĩ về cuộc sống tươi đẹp trong tương lai. Cho dù có người đang chửi mắng bà ta trên hot search, bà ta cũng chẳng thèm để ý.
“Trương Ngọc Mai!”
Lúc này đột nhiên có người xông vào phòng bà ta.
Trương Ngọc Mai giật mình, quay ra nhìn thì ra là Cố Thiến Thiến.
Vốn dĩ Cố Thiến Thiến đã mất tích một thời gian khá dài rồi. Lần này sau khi Trương Ngọc Mai ra tù, mẹ con họ mới liên lạc lại, mà lúc ấy trên người Trương Ngọc Mai không còn một xu. Bà ta nhớ ra, trong phòng làm việc trước đây có để một vài trang sức có thể bán lấy tiền. Bên đó mặc dù không có ai đến làm nữa nhưng vẫn chưa hết hạn thuê, vậy nên ban đêm bà ta đã lén vào trong một cách thuận lợi. Trong lúc bà ta đang tìm trang sức thì vô tình phát hiện ra có vài trang giấy trắng có chữ kí của Cố Kiều Niệm.
Trong phút chốc bà ta nghĩ đến âm mưu hợp đồng này.
Khi trở về bà ta đã bàn bạc với Cố Thiến Thiến, rồi những chuyện sau này cứ thế xảy ra.
“Con bé này, ai dạy con gọi cả họ tên mẹ mình như thế?” Trương Ngọc Mai trợn mắt, sau đó lại cười nói: “Thiến Thiến, mẹ đã liên lạc được với bên môi giới di dân rồi, sau khi làm xong thủ tục mẹ con chúng ta có thể ra nước ngoài hưởng thụ cuộc sống rồi!”
“Bà đúng là đồ ngu!”
Mặt Cố Thiến Thiến đỏ gay, cô ta chỉ vào mũi Trương Ngọc Mai, tức đến run rẩy.
“Mày mắng ai đấy!”
Tâm trạng vui vẻ của Trương Ngọc Mai lập tức bị vơi bớt một nửa!
“Bà thật sự bán cái hợp đồng đó cho Hoàn Ảnh rồi? Tám trăm triệu?” Cố Thiến Thiến gằn từng câu từng chữ.
“Đúng vậy! Bán rồi! Cố Kiều Niệm chắc chắn không có cách nào đưa cho chúng ta tám trăm triệu trong một lần, hơn nữa nó cũng dữ quá, mẹ cũng bị nó chơi mấy vố rồi! Vậy nên mới định cầm chỗ tiền lớn này cao chạy xa bay, để Hoàn Ảnh đối phó với Cố Kiều Niệm. Nó có giỏi thế nào, có lên trời được cũng không thể thắng nổi tư bản như Hoàn Ảnh!”1
Trong khi Trương Ngọc Mai còn đang dương dương tự đắc thì nét mặt của Cố Thiến Thiến càng ngày càng xấu đi.
Trương Ngọc Mai tưởng rằng Cố Thiến Thiến không cam tâm tự mình báo thù bèn nắm lấy tay cô ta: “Thiến Thiến, chúng ta đừng nghĩ đến việc báo thù nữa, tương lai tốt đẹp ở ngay trước mắt, đừng nhìn về quá khứ nữa. Cố Kiều Niệm độc ác nên nó sẽ không có kết cục tốt đâu, ông trời sẽ xử lý nó!”
Cố Thiến Thiến nhìn Trương Ngọc Mai, cô ta bật cười, không nói lên lời.
Sau đó mạnh mẽ hất tay Trương Ngọc Mai ra: “Chắc không phải bà thật sự nghĩ rằng, bản hợp đồng đó có thể lừa được tám trăm triệu đấy chứ? Trương Ngọc Mai, có phải bà quên bản hợp đồng đó là giả! Nó chỉ được dùng để đối phó với Cố Kiều Niệm thôi! Chỉ cần chúng ta chưa cầm tiền thì nó là hợp đồng tranh chấp, một khi đã cầm tám trăm triệu rồi thì bà chính là kẻ lừa đảo! Lừa đảo đó bà có hiểu không? Bà có biết tám trăm triệu bị phạt bao nhiêu năm không?”
Trương Ngọc Mai sững sờ.
“Nhưng... đó là chữ ký của Cố Kiều Niệm mà!”
“Bà thật sự coi bộ phận giám định tư pháp là lũ ngu à?” Cố Thiến Thiến cắn chặt răng, sau đó cô ta nghĩ đến điều gì: “Hợp đồng đâu? Bà không đưa cho Hoàn Ảnh đấy chứ?”
Bản hợp đồng đó mới được in ra, còn chữ ký thì đã được viết từ lâu. Những thứ này đều có thể dùng giám định vết tích để phân biệt.
Ngay từ đầu Cố Thiến Thiến đã không hy vọng Cố Kiều Niệm có thể đưa số tiền này. Cô ta chỉ muốn Cố Kiều Niệm vướng vào tranh chấp hợp đồng làm cho các nhãn hàng lớn không tìm cô làm người đại diện nữa, hợp đồng người đại diện độc quyền này cũng có thể ngăn Cố Kiều Niệm không nhận phim mới được nữa. Những vụ kiện tụng như vậy mất rất nhiều thời gian mới giải quyết được, sau khi xét xử lần thứ nhất còn có xét xử lần thứ hai.
Tóm lại, trong lúc ấy, đối diện với tám trăm triệu vi phạm hợp đồng sẽ không có nhà sản xuất nào hay bên quảng cáo nào muốn hợp tác với Cố Kiều Niệm hết. Theo thời gian, sớm hay muộn thì Cố Kiều Niệm cũng chẳng còn bao nhiêu tiền.
Cố Thiến Thiến nghĩ cũng hay lắm. Chỉ là cô ta chẳng thể ngờ đồng đội heo là Trương Ngọc Mai lại ngu ngốc như vậy, thấy tiền là mắt sáng hết cả lên!
Và cô ta càng không ngờ Hoàn Ảnh lại xen vào giữa chừng, vì Cố Kiều Niệm mà bỏ ra tám trăm triệu.