Cô ta bật khóc nức nở: “Như vậy... Như vậy không phải là giả vờ đáng thương rồi ăn vạ sao?”
"Có nghe thấy không, nói cậu ăn vạ đấy." Cố Kiều Niệm nói.
Cung Dịch tỏ vẻ không quan tâm: “Vậy tôi cũng ăn vạ thành công rồi.”
Tư Hân Nhiễm: "..."
Mặc dù vậy, nhưng sao cô ta lại có cảm giác ngọt ngào thế nhỉ.
Đám fan couple trên mạng toàn cắn đường giả à?
Mấy má không tìm được tí đường thật nào hết, thế mà cả ngày cứ kêu “ngọt chết tôi rồi”!
Nếu bọn họ mà biết Cung Dịch là cậu ấm có tài sản cả nghìn tỷ mà còn đi ăn vạ Cố Kiều Niệm chắc phải gào đến chết đi sống lại mất!
"Ai đánh em ra nông nỗi này?" Cuối cùng Nghiêm Trình Thành cũng nhặt được một chút nhân tính, nhớ ra phải quan tâm em gái.
"Đám con gái đánh nhau mà thôi, các anh đừng quan tâm." Tư Hân Nhiễm lẩm bẩm, sau đó cô ta lại nhìn Cố Kiều Niệm nói: “Với lại tôi làm thế không phải vì muốn bảo vệ chị! Chỉ là tôi không chịu được bọn họ ba hoa thôi!”
"Được rồi, tôi biết rồi." Cố Kiều Niệm giơ tay làm dấu ok: “Ai xử lý vết thương trên mặt cô ấy đi, tôi không giỏi việc này cho lắm.”
Cung Dịch xách hộp thuốc lên, đưa cho Nghiêm Trình Thành.
Nghiêm Trình Thành thốt lên: "Cậu hiểu hơn tôi chứ, tôi cũng có biết gì đâu.”
Cung Dịch dựa ra phía sau, nghiêm trang nói: "Gia quy nghiêm khắc, không thể đụng vào cô gái khác.”
Cố Kiều Niệm: "..."
Cô yêu cầu gia quy như thế lúc nào!
“Tôi cũng không cần anh đụng vào!” Tư Hân Nhiễm không cam lòng yếu thế, la hét đáp trả.
"Nghe thấy không?" Cung Dịch nhìn Nghiêm Trình Thành: “Làm đi.”
Nghiêm Trình Thành: "..."
Cả đám người này đều là ông cố nội bà cố ngoại ở đâu chạy ra thế?
Nghiêm Trình Thành làm theo những gì Cung Dịch dạy, đầu tiên là mở lọ thuốc khử trùng rồi lấy tăm bông, anh nghiêm túc dặn dò: "Lát nữa em đừng nhúc nhích đấy, nhỡ mà tăm bông chọc vào trong mắt thì anh không chịu trách nhiệm đâu.”
Cố Kiều Niệm cạn lời.
“Thôi, để tôi làm vậy!”
Nói xong, cô lập tức đổi chỗ với Nghiêm Trình Thành.
Có Cung Dịch dạy nên cô cũng không đến nỗi luống cuống tay chân.
Cô nâng cằm Tư Hân Nhiễm lên, cầm tăm bông cẩn thận bôi thuốc cho cô ta.
Với khoảng cách này, hai người rất gần nhau.
Tư Hân Nhiễm có thể thấy rõ lông mi dài và cong vút của cô, còn có đồng tử trông sâu hơn người bình thường. Đôi mắt sáng lấp lánh.
Làn da cũng rất đẹp, hầu như không có lỗ chân lông.
Quan trọng là cô rất thơm.
Tư Hân Nhiễm vô thức hô hấp thật nhẹ.
"Sao em lại đỏ mặt?"
Bầu không khí tốt như vậy lại bị Nghiêm Trình Thành phá vỡ.
"Đâu có?" Tư Hân Nhiễm vội vàng phủ nhận.
Cố Kiều Niệm nâng cằm cô, lại nghiêng mặt cô về phía Nghiêm Trình Thành.
Sau đó tiếp tục xử lý chỗ rách da cuối cùng: "Tôi đẹp như vậy cơ mà, mặc kệ là nam hay nữ, nhìn tôi từ khoảng cách gần như vậy sao có thể không đỏ mặt được?”
Cô vừa dứt lời, vết thương cũng được xử lý xong.
Cô ném tăm bông vào thùng rác rồi nhìn về phía Nghiêm Trình Thành: "Tổng giám đốc Nghiêm có muốn thử một lần không?”
“Đúng vậy, có giỏi thì anh thử đi?” Tư Hân Nhiễm nói xong đã hối hận ngay tức khắc.
Cô ta chỉ muốn vả cho mình một cái.
Nói như vậy chẳng khác nào thừa nhận Cố Kiều Niệm đẹp đến mức khiến người khác nhìn mà đỏ mặt rồi sao?
“Tôi không dám, tôi còn muốn sống lâu trăm tuổi!”
Lúc nói như vậy, Nghiêm Trình Thành còn liếc Cung Dịch một cái. Anh đang ngồi trong góc, nhàm chán dùng ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn.
"Được rồi."
Cố Kiều Niệm lên tiếng, lại vẫy tay đổi chỗ với Nghiêm Trình Thành.
"Giao lộ ở trước mặt rồi, tôi thả hai người xuống xe."
"Được, anh đưa em về." Nghiêm Trình Thành tiếp lời.
“Không cần!” Tư Hân Nhiễm rụt vào trong góc một chút.
"Không cần cái gì cơ?" Nghiêm Trình Thành hỏi.
"Em bị thương thế này sao có thể về nhà được? Cha em mà nhìn thấy thì to chuyện mất!” Tư Hân Nhiễm nói.
"Được rồi! Vậy thì đến khách sạn trước!” Nghiêm Trình Thành nói.
"Thế cũng không được, nhà em cũng có khách sạn, nhưng chắc chắn không thể đến đó. Em cũng là công chúa của Sáng Thế Kỉ mà, không ở khách sạn của mình mà đi ở khách sạn khác thì còn ra thể thống gì?"
Nghiêm Trình Thành câm lặng: "Vậy thì ở nhà anh!”
"Em không cần, nhỡ mà đụng mặt mấy cô người yêu trắng bóc kia của anh thì ngại lắm!”
Nghiêm Trình Thành không thể nhịn được nữa: "Vậy thì ngủ luôn ngoài gầm cầu đi!”
Cố Kiều Niệm chỉ ngồi im nghe hai người bọn họ nói chuyện, cô cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
Nhưng sau đó...
"Em muốn ở nhà chị ta!" Tư Hân Nhiễm chỉ vào Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm: "???”
"Tôi biến thành như vậy là vì ai?" Không đợi Cố Kiều Niệm mở miệng, Tư Hân Nhiễm lại bắt đầu nước mắt ngắn nước mắt dài.
Cố Kiều Niệm: "..." . truyện tiên hiệp hay
"Mấy cậu ấm cô chiêu các người có truyền thống ăn vạ hả?" Cố Kiều Niệm nhìn về phía Nghiêm Trình Thành.
“Tôi không như thế nhé, con người tôi quá chính trực, tôi toàn bị người khác ăn vạ thôi!” Nghiêm Trình Thành vội vàng nói.
Lúc này, Cung Dịch chậm rãi mở miệng: “Không được.”
Anh từ chối Tư Hân Nhiễm.
"Tôi đến chỗ chị ta thì liên quan gì đến anh?" Tư Hân Nhiễm hừ hừ.
Sau khi hừ xong.
Bộ não thông minh của cô ta bắt đầu nhận ra có cái gì đó không ổn.
Cô ta kinh ngạc nhìn về phía Cung Dịch: "Anh... không lẽ hai người..."
"Tôi bị cô ấy bao nuôi đó, cô nghĩ xem?"
Tư Hân Nhiễm: "!!!”
Tôi nay cô ta đã biết quá nhiều rồi.
Thậm chí cô ta còn bắt đầu hoài nghi, có khi nào mình chưa kịp xuống xe đã bị giết người diệt khẩu rồi không?
"Cung Dịch, anh mặt dày quá đấy! Sao anh có thể... có thể dựa dẫm vào người yêu như vậy?”
"Hân Nhiễm ngoan nào, không thích đến chỗ anh thì đến chỗ khác. Tư Bắc có nhiều nhà lắm, em nói một cái tên đi, anh có tất cả chìa khóa của mấy khu đó!" Nghiêm Trình Thành vội vàng mở miệng, miễn cho Tư Hân Nhiễm lại nói ra những lời kinh thiên động địa nào nữa!
"Không cần, em không muốn ở một mình, không muốn sống trong căn phòng không có người." Tư Hân Nhiễm cúi đầu, lúc này cô ta cảm thấy thật sự tủi thân: “Còn không bằng đi lang thang trên đường cái.”
Trước kia, thái độ của Cố Kiều Niệm đối với Tư Hân Nhiễm chưa đến mức ghét.
Chỉ là không thích qua lại với trẻ con bị chiều hư như vậy.
Nhưng...
Bây giờ nhìn thấy cô ấy vừa tủi thân vừa cô đơn, Cố Kiều Niệm lại nghĩ đến bản thân từ nhỏ đã không có mẹ...
"Chỉ ở đến khi nào vết thương trên mặt cô khỏi hẳn." Cố Kiều Niệm nói.
“Ừm ừm!”
Cái người vừa rồi còn khóc lóc đáng thương, thoáng cái đã trợn to hai mắt, gật đầu giống như đánh trống.
“Cô bị con nhóc này lừa rồi!” Nghiêm Trình Thành lắc đầu.
Tư Hân Nhiễm chẳng quan tâm: "Nhà chị ở đâu vậy? Cho tôi địa chỉ đi, tôi đặt đồ ăn đã, đánh đấm cả đêm mệt muốn xỉu, tôi sắp đói chết rồi.”
Nửa tiếng sau.
Dưới hầm để xe của chung cư, Cố Kiều Niệm và Chu Chu đi ở phía sau.
"Bà cố nội của em ơi, chị cứ thế mà cho cô ta vào ở nhờ hả? Chị thì trốn được sang chỗ Cung Dịch chứ em thì phải làm sao bây giờ?”
"Tư Hân Nhiễm không tệ như vậy." Cố Kiều Niệm vỗ vỗ lưng Chu Chu: "Trong lúc cô ấy ở nhờ thì chị cũng ở bên này.”
"Cung Dịch không phản đối à?"
"Phản đối thì dỗ thôi." Cố Kiều Niệm trả lời.
Chu Chu lắc đầu: "Một đứa trẻ con là đủ rồi, bây giờ lại còn thêm một đứa nữa!”
Cố Kiều Niệm cúi đầu cười.
Cung Dịch thấy cô mãi không đến gần liền quay đầu lại.
Cố Kiều Niệm vội vàng đuổi theo.
"Em còn chưa được bước vào nhà của chị." Cung Dịch rầu rĩ nói.
"Lát nữa để cậu làm người đầu tiên vào cửa nhé!" Cố Kiều Niệm nói.
"Ừm." Cung Dịch gật gật đầu.
Trong lòng Cố Kiều Niệm mềm nhũn.
Chu Chu nói đúng, cậu ấy cũng là một đứa bé.
Nhưng mà thứ khiến cậu ấy không hài lòng cũng hơi kỳ quặc.
Thang máy vừa đến.
Trước khi cánh cửa mở ra, không đợi Cố Kiều Niệm nói, Cung Dịch đã chạy tới làm người đầu tiên vào cửa trước Tư Hân Nhiễm.
Tư Hân Nhiễm luống cuống: "Gấp cái gì thế? Làm như chưa bao giờ đến vậy!”