Hai chân Cung Dịch bắt chéo, vẻ mặt im lặng lật xem tài liệu đặt ở trên đầu gối.
Nghiêm Trình Thành nhìn qua một cái, toàn tiếng Anh, mỗi một chữ cái anh ấy đều biết, nhưng hợp lại thì không biết là cái loại đồ chơi gì.
"Gặp được rồi?" Cung Dịch hỏi, mí mắt cũng không chịu nâng lên một chút.
"Tôi nói này, cậu thì hay rồi, rõ ràng rất quan tâm, vì sao lại không dám đi cùng tôi nhìn tận mắt chứ?" Nghiêm Trình Thành chậc chậc lắc đầu.
Cung Dịch liếc xéo anh ấy một chút, không nói gì.
"Nhìn tôi làm gì? Tôi nói sai sao? Xem hết video xong thì chạy còn nhanh hơn tôi, tới cũng sớm hơn tôi!" Vẻ mặt của Nghiêm Trình Thành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Kết quả thì sao? Ngồi bên lề đường cả buổi trưa! Cung Dịch à! Dáng vẻ này của cậu mà muốn theo đuổi con gái thì đuổi không kịp đâu! Hơn nữa người ta còn là Quả Đào Mật ở trần gian, là thiên hậu! Cậu để ý một chút có được hay không!"
"Không muốn tiền đầu tư nữa à?" Cung Dịch lãnh đạm hỏi.
Nghiêm Trình Thành: "…"
"Bị đánh thật là thảm!" Trong nháy mắt, tựa như anh ấy chưa từng nói những lời vừa rồi kia, trở lại vẻ chững chạc đàng hoàng: "Trên khuôn mặt xinh đẹp vừa xanh lại vừa tím! Nói chuyện cũng không có chút sức lực nào… Ôi, thật khiến cho người ta lo lắng!"
Khóe miệng Cung Dịch trầm xuống một chút.
"Đã thành như vậy rồi, thấy tôi còn nói xin lỗi với tôi, bảo tôi đừng lo lắng, cô sẽ tích cực điều trị, sẽ không chậm trễ việc quay chương trình! Một cô gái ngoan như vậy, sao tên súc sinh kia lại có thể ra tay nặng như thế được không biết nữa?" Nghiêm Trình Thành nói đến mức khiến bản thân cũng tức giận luôn.
Cung Dịch trầm mặc một lát: "Nếu cậu đã hợp tác với cô ấy thì vẫn nên xử lý thật tốt phía bên cha mẹ của cô ấy đi, để sau này quay chương trình rồi thuận lợi chiếu ra, miễn phải xảy ra mấy việc bẩn thỉu bậy bạ."
Nghiêm Trình Thành lập tức ngầm hiểu: "Người đại diện của cô ấy nói, để chiếu chương trình ra trước, Kiều Kiều sẽ ở trước mặt công chúng hoàn toàn cắt đứt quan hệ với cha mẹ cô. Đến lúc đó tôi lại cho đội ngũ truyền thông đi trợ giúp, nếu như đôi vợ chồng lòng dạ hiểm độc không bằng súc sinh kia biết điều thì chuyện này cứ như vậy, nếu như còn dám đến trên đầu ông đây gây náo loạn… thì ông đây sẽ không để cho bọn họ dễ chịu!"
"Kiều Kiều?" Cung Dịch trực tiếp bỏ qua những câu khác, nhìn về phía Nghiêm Trình Thành, phát ra câu hỏi lạnh lẽo.
Nghiêm Trình Thành: "?"
"Xuống xe." Cung Dịch thu tầm mắt lại.
Nghiêm Trình Thành đứng ở vỉa hè, nhìn bóng dáng đuôi xe càng chạy càng xa.
Anh ấy đá bay một hòn đá bên chân.
"Kiều Kiều thì sao? Tất cả mọi người đều gọi như vậy! Dựa vào cái gì tôi lại không được gọi chứ?" Anh ấy uất ức lầm bầm lầu bầu một câu.
"Ngoài miệng nói không có hứng thú, không thích, vậy mà lại vô cùng hăng hái ghen tuông!" Nghiêm Trình Thành nhe răng: "Cái gì cũng không phải!"
*
Cố Kiều Niệm ăn một chút, chạy bộ ở ngay trong phòng bệnh.
Chu Chu ngồi ở một bên, không ngừng xem điện thoại, cả ngày cô ấy đều nhìn chằm chằm vào dư luận trên mạng, lúc nào cũng chú ý hành động của vợ chồng Cố Đức Hạo.
"Bên phía Cố Đức Hạo hình như cũng quá yên tĩnh rồi?" Chu Chu cắn môi, trong mắt rõ ràng chứa đầy lo lắng.
Cố Kiều Niệm đi bộ một chút.
Đột nhiên hoảng hốt một cái.
Trong đầu loáng thoáng hiện ra một hình ảnh mơ hồ.
Cô nằm ở trên giường bệnh, một người đàn ông có dáng người cao lớn đứng ở bên cạnh cô.
"Chu Chu, buổi chiều ngoại trừ tổng giám đốc Nghiêm, còn có người nào khác vào phòng bệnh của chị không?" Cố Kiều Niệm hỏi.
"Không có." Chu Chu lắc đầu, sau đó lại nhanh chóng bổ sung một câu: "Trước khi bác sĩ Trần tan ca có tới đây một chuyến."
Mí mắt Cố Kiều Niệm rủ xuống, hơi nhíu mày.
Không đúng… . ngôn tình tổng tài
Bác sĩ Trần không cao như vậy, cũng không gầy như vậy, càng không có thân hình thẳng tắp như thế kia.
"Sao vậy?" Chu Chu hỏi.
Cố Kiều Niệm lắc đầu.
Chu Chu cẩn thận như vậy, làm sao có thể để cho người ta có cơ hội lén lút đi vào chứ?
"Chẳng qua là chị gặp ác mộng thôi."
Cố Kiều Niệm rất nhanh đã ném chuyện này ra sau ót.
Chuyện của tổng giám đốc Kim vẫn chưa xong.
Cô không thể bị một cơn ác mộng phân tán lực chú ý.