Sau khi trơ mắt nhìn Cố Kiều Niệm tát Tư Hân Nhiễm hai cái, Nghiêm Trình Thành mới hoàn hồn lại.
Trong lòng Nghiêm Trình Thành vừa lẩm bẩm xong rồi xong rồi, vừa xông lên, kéo Tư Hân Nhiễm ra phía sau, dùng thân thể của mình để chắn giữa hai người.
"Cố Kiều Niệm, sao cô có thể đánh người?" Sau đó Nghiêm Trình Thành khiếp sợ chất vấn.
Rõ ràng là nữ ngôi sao yểu điệu, xinh đẹp, làm sao có thể đánh người được?
Nghiêm Trình Thành có cảm giác nhà của mình sụp đổ!
Vừa rồi Cố Kiều Niệm ra tay cũng không nhẹ, tát ba cái làm lòng bàn tay đã tê dại.
Sắc mặt cô không hề có chuyển biến gì tốt bởi vì Nghiêm Trình Thành, cô không nhịn được mà vẫy vẫy cái tay tê dại.
"Tổng giám đốc Nghiêm, cô ấy là tim gan bảo bối của các anh, không phải là của tôi." Cố Kiều Niệm nói một cách lạnh lùng: “Miệng bẩn thì nên đánh."
"Chị nói ai miệng bẩn?"
Tư Hân Nhiễm bị đánh đến bối rối, nghe thấy câu này của Cố Kiều Niệm thì lập tức hồi hồn, la hét muốn xông về phía Cố Kiều Niệm.
Nghiêm Trình Thành ôm thật chặt lấy Tư Hân Nhiễm.
"Được rồi! Đừng gây lộn!"
"Nghiêm Trình Thành, tên khốn này!" Tư Hân Nhiễm vừa giãy giụa, vừa mắng Nghiêm Trình Thành: “Tôi với anh quen nhau từ nhỏ, con khốn này bắt nạt tôi, anh không giúp một tay à!"
"Tổng giám đốc Nghiêm, con gái đánh nhau, anh chen vào làm gì?" Cố Kiều Niệm vừa nói chuyện, vừa cởi đồng hồ đeo tay, nhẫn của mình xuống.
Nghiêm Trình Thành nhìn cảnh này, Cố Kiều Niệm có ý muốn tiếp tục đánh?
"Cô Cố, cô bao tuổi rồi, có thể đừng so đo với trẻ con được không?" Trong lòng Nghiêm Trình Thành hối hận rồi!
Từ lúc bắt đầu anh ấy không nên đồng ý để Tư Bắc mang Tư Hân Nhiễm tới đây. Cái người gieo họa này chắc chắn không hợp bát tự của cô, đi đến chỗ nào cũng gây phiền toái cho cô.
"Trẻ con à?" Cố Kiều Niệm giễu cợt.
Cô khinh miệt quan sát Tư Hân Nhiễm: "Đừng nói cô ta lớn như một đứa trẻ, dù hôm nay là một đứa bé ba hay năm tuổi mà miệng bẩn ở trước mặt tôi, thì tôi đánh cũng không sai."
Vừa rồi Tư Hân Nhiễm còn ồn ào ngất trời: "..."
Cố Kiều Niệm không sợ cô ấy cũng được, tại sao ngay cả Nghiêm Trình Thành cũng không sợ?
Đã đánh ba cái tát, cô còn muốn tiếp tục sao?
Nghĩ đến vừa rồi Cố Kiều Niệm ra tay không hề nể tình, cùng với gò má đang đau rát, trong giây lát Tư Hân Nhiễm có hơi kinh sợ.
Đánh, cô ta nhất định không đánh lại Cố Kiều Niệm...
Tên khốn Nghiêm Trình Thành này cũng không giúp!
Tư Hân Nhiễm được nuông chiều từ bé, bất kể là đối xử với ai thì cô ta cũng kiêu ngạo, hỗn xược, người khác chỉ có thể chịu đựng.
Trên thực tế, Tư Hân Nhiễm chính là một người như quả hồng mềm.
"Cố Kiều Niệm, nhà tôi là dòng họ Sáng Thế Kỷ, chị dám bắt nạt tôi, chị sẽ bị phong sát!" Tư Hân Nhiễm vừa nói, nước mắt vừa rơi như mưa.
"Đúng lúc, cô Tư không cần lo lắng tôi bò vào nhà các cô." Cố Kiều Niệm vừa nói, vừa đi tới gần Tư Hân Nhiễm.
"Nghiêm Trình Thành! Anh ngăn chị ta lại!" Tư Hân Nhiễm túm quần áo sau lưng Nghiêm Trình Thành, liên tiếp lui về phía sau.
Nghiêm Trình Thành chưa từng thấy Tư Hân Nhiễm sợ hãi đến vậy.
Mới mẻ.
"Kiều Kiều, không đến nỗi, không đến nỗi vậy đâu, cô ấy biết lỗi rồi." Cho tới bây giờ Nghiêm Trình Thành chưa từng nghĩ tính tình Cố Kiều Niệm lại như vậy.
Hung dữ quá, hung dữ quá!
Cứ như vậy, Cố Kiều Niệm bước từng bước, dồn Nghiêm Trình Thành cùng Tư Hân Nhiễm đến góc chết.
"Tránh ra." Cố Kiều Niệm nhìn Nghiêm Trình Thành.
Lần trước bị ra lệnh như vậy là khi Nghiêm Trình Thành về nhà, cha đang đợi anh ấy, bảo anh ấy lăn ra ngoài.
"Kiều..." Nghiêm Trình Thành vừa nói ra miệng, Cố Kiều Niệm túm vạt áo của Nghiêm Trình Thành, lôi Nghiêm Trình Thành ra.
"Nghiêm Trình Thành!" Tư Hân Nhiễm sợ đến mức vừa khóc vừa muốn chạy đến bên cạnh Nghiêm Trình Thành.
Cố Kiều Niệm giơ tay lên, Tư Hân Nhiễm nghĩ mình lại bị đánh nên nhắm mắt lại, co rụt người. Nhưng chờ trong chốc lát, bàn tay vẫn chưa hạ xuống mặt. Tư Hân Nhiễm nơm nớp lo sợ mở mắt thì thấy Cố Kiều Niệm chỉ để tay trên tường bên cạnh, chặn đường chạy trốn của cô ta.
"Chị muốn làm gì?" Tư Hân Nhiễm nhìn Cố Kiều Niệm, vừa khóc vừa sợ vừa oan ức: “Anh tôi sẽ tới rất nhanh!"
Cố Kiều Niệm nhìn Tư Hân Nhiễm, trên mặt cô không hề lộ vẻ sợ hãi.
Cô giơ cái tay còn lại lên, móng tay xinh đẹp nhẹ nhàng chậm rãi xẹt qua trên mặt Tư Hân Nhiễm.
"Hôm nay tôi xem sân khấu của idol nhỏ hàng đầu, tâm trạng rất tốt, vốn còn định tối về tranh thủ ăn một cái bánh ngọt để ăn mừng tâm trạng tốt hiếm có này…" Cố Kiều Niệm chậm rãi nói: “Nhưng đều bị cô phá hủy."
Tư Hân Nhiễm rụt người lại, khóc đến mức suýt ngất đi.
"Tôi biết thân thế của cô, mẹ chết thảm như vậy đúng là đáng thương." Cố Kiều Niệm nói tiếp.
Tư Hân Nhiễm khiếp sợ nhìn về phía Cố Kiều Niệm, ở nhà họ Tư, mẹ Tư Hân Nhiễm là một đề tài cấm kỵ, không ai dám nhắc tới ở trước mặt Tư Hân Nhiễm.
Huống chi là nhắc tới với vẻ tràn đầy thương hại giống như Cố Kiều Niệm.
"Không cho phép chị nói!" Tức giận vượt lên sợ hãi, Tư Hân Nhiễm thét lên muốn ra tay với Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm trực tiếp đè Tư Hân Nhiễm lên tường.
"Kiều Kiều, cô nhẹ một chút!" Nghiêm Trình Thành gấp đến độ giậm chân.
Em gái Tư Bắc cùng tiểu Kiều Kiều của Cung Dịch, hôm nay ai bị thương thì người xui xẻo đều là anh ấy!
"Chỉ cho phép cô nói tôi không có cha mẹ? Không cho phép tôi đâm chỗ đau của cô?" Cố Kiều Niệm làm như không nghe thấy Nghiêm Trình Thành nói, cô nhìn chòng chọc vào Tư Hân Nhiễm với ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
“Lòng mình đau, người khác thì không?"
Tư Hân Nhiễm trợn to hai mắt, nước mắt chảy ra càng nhiều.
Nhưng cô ấy như nghẹn ở cổ họng, vốn không biết nên phản bác Cố Kiều Niệm như thế nào.
Nghiêm Trình Thành dần dần nhíu mày, vừa rồi anh ấy chỉ thấy Cố Kiều Niệm tát Tư Hân Nhiễm, nhưng bỏ quên câu kia của Tư Hân Nhiễm, chị không có cha mẹ dạy dỗ.
Nghĩ đến những gì Cố Kiều Niệm trải qua trước đây không lâu, Nghiêm Trình Thành thở dài.
Thảo nào em bé ngoan bỗng nhiên bùng nổ.
"Không phải tất cả mọi người đều đồng tình với cô, thương hại cô, nhẫn nhịn cô vì thân thế đáng thương bi thảm kia của cô." Cố Kiều Niệm nói tiếp.
"Tôi không cần thương hại!" Tư Hân Nhiễm cắn răng nói.
Cố Kiều Niệm thu tay về, lui về phía sau một bước, nhìn Tư Hân Nhiễm, hơi hất cằm lên cười khẩy: "Cô lợi dụng sự chiều chuộng dành cho cô của những người thương yêu cô để hung hăng càn quấy, chà đạp tôn nghiêm người khác, cô... chẳng qua là rác rưởi mà thôi."
Tư Hân Nhiễm kinh ngạc nhìn Cố Kiều Niệm.
Đây là lần đầu tiên Tư Hân Nhiễm bị người ta mắng là rác rưởi.
Cố Kiều Niệm đi tới bên cạnh Hách Tiểu Điềm đang trợn mắt há mồm.
Cô cầm áo khoác lên: “Điềm, đi thôi."
"Dạ." Hách Tiểu Điềm gật đầu liên tục, vội vàng xách đồ lên, đi theo Cố Kiều Niệm.
"Cô Cố!" Nghiêm Trình Thành gọi Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm dừng bước quay đầu, sắc mặt khôi phục vẻ khách sáo như trước.
"Tổng giám đốc Nghiêm, hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện, nhưng nói xấu tôi thì phải nói ở trước mặt. Tôi không làm sai chuyện này, tôi cũng sẽ không nói xin lỗi với bất kỳ ai, nếu anh muốn vì việc này mà hủy hợp đồng với tôi, dựa theo hợp đồng là được rồi." Cố Kiều Niệm nói xong, mỉm cười gật đầu, sau đó đi ra cửa.
Cô vừa đi đến cửa.
Cửa mở ra, Cố Kiều Niệm giương mắt nhìn Tư Bắc và Cung Dịch.
Tầm mắt của cô nhìn Cung Dịch, cau mày theo bản năng.
Nhóc con, đã được cô bao nuôi, còn qua lại với Tư Bắc?
Còn muốn một chân đạp hai thuyền sao?
"Anh Tư, xin lỗi, tôi đánh em gái anh, sau này muốn truy cứu thì anh không cần để người môi giới gọi điện thoại cho tôi, trực tiếp tìm tôi là được."
Nói xong, Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch: “Đi thôi."