Anh muốn nói chuyện cùng Cố Kiều Niệm.
Mấy ngày sau, có lẽ anh cũng không được gặp Cố Kiều Niệm.
Anh cấp thiết muốn nói chuyện cùng ai đó.
Đây là cảm xúc chưa bao giờ có trước đây của Cung Dịch.
"Sao rồi?" Cố Kiều Niệm hỏi.
"Tôi có cảm giác dường như PD có gì muốn nói với tôi." Cung Dịch chậm rãi nói.
Cố Kiều Niệm sắp bị hù chết.
Vào lúc này, trong các nhân viên ở phim trường, ai nấy cũng đều bận việc của mình mình.
Giọng nói của Cung Dịch cũng không lớn.
Chỉ có cô nghe thấy.
"Vừa đi vừa nói." Cố Kiều Niệm duy trì vẻ bình tĩnh.
Đáy mắt Cung Dịch có nụ cười chúm chím, anh nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó anh đi theo Cố Kiều Niệm đi ra ngoài.
Hoàn toàn bị không nhìn Hứa Hi Nghiên đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn Cung Dịch đi theo Cố Kiều Niệm.
Cho nên...
Vừa rồi là anh không hiểu lời trêu đùa của cô ta?
Hay vẫn nghe hiểu.
Nhưng trực tiếp dùng sự coi thường để từ chối?
Cô ta muốn đuổi theo hỏi rõ ràng.
Nhưng...
Cô ta sợ Cố Kiều Niệm.
Hứa Hi Nghiên cắn răng.
Trong đầu Hứa Hi Nghiên nghĩ, được rồi, dù sao để chuẩn bị cho cuộc chiến đấu tiếp theo, cô ta phải tới đây hai lần, có nhiều thời gian tìm Cung Dịch.
Cô ta cũng không tin.
Anh nghe không hiểu là tốt nhất!
Nếu anh dám không biết điều mà từ chối mình.
Anh có quả ngon để ăn đấy.
*
"Tại sao lại chọn đội rap, anh cũng không giỏi." Cố Kiều Niệm và Cung Dịch đi tới một nơi yên tĩnh.
Cô nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đúng.
Nếu Cung Dịch vào giới giải trí là để kiếm tiền.
Lúc lựa chọn thi đấu, nhất định anh sẽ chọn đội có lợi đối với mình, nhưng anh lại lựa chọn khiêu chiến này, cái mà anh không nhất định thể hiện tốt được.
Nhỡ anh ngã ngựa thì sao?
Tại sao anh luôn mâu thuẫn như vậy?
"Tôi có lý do phải làm như vậy." Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm.
Ánh mắt anh cực đẹp.
Giờ phút này, đáy mắt anh như có một chút ưu tư chưa bao giờ có từ trước đến nay.
Trong lòng Cố Kiều Niệm cảm thấy bực bội, hoảng hốt khó hiểu.
"Lý do gì?"
Cung Dịch nhìn cô không trả lời.
Cố Kiều Niệm cực kỳ không biết nên làm sao.
Cô lắc đầu: "Được rồi, anh đã chọn thì cứ nghiêm túc làm đi."
Lúc này cô nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, anh đã lựa chọn rồi.
"Nhất định sẽ làm tốt." Cung Dịch trả lời.
Giọng anh hời hợt lạ thường.
Không phải cam kết, không phải bảo đảm.
Mà là một câu trần thuật.
"Vậy thì tốt, trở về nhà trọ đi, tôi còn phải phỏng vấn, đi trước đây." Cố Kiều Niệm nói xong rồi muốn đi.
"Chị, tôi còn đang chờ đáp án của chị?"
Cung Dịch nhẹ nhàng gọi cô lại.
Bước chân Cố Kiều Niệm cứng đờ, cô quay đầu nhìn về phía anh: "Câu trả lời gì cơ?"
"Muốn tôi, hay không muốn tôi." Cung Dịch nói từng chữ từng câu.
Cố Kiều Niệm tránh ánh mắt của Cung Dịch theo bản năng.
"Cung Dịch, suy nghĩ của tôi và anh không giống nhau. Anh đừng dựa vào tôi quá gần, không có gì tốt với anh. Tư Bắc có quyền thế, anh ta có thể giúp đường đi trong tương lai của anh vững vàng hơn."
Cô cụp mắt.
Từ đầu đến cuối, cô không nhìn Cung Dịch.
Đây là lần đầu tiên Cố Kiều Niệm nói chuyện cùng anh nghiêm túc như vậy từ lâu như vậy tới nay.
"Dĩ nhiên, những gì tôi nói lần trước vẫn có giá trị, anh cũng có thể không chọn Tư Bắc, tôi có thể cho anh vay tiền, như vậy là tốt nhất." Cố Kiều Niệm dừng lại một lúc, cô bổ sung: “Anh không muốn cũng không sao, xem như là tôi báo đáp anh."
"Tôi không cần tiền." Cung Dịch trả lời.
Cố Kiều Niệm thở dài.
"Biết rồi, anh phải cẩn thận một chút, đừng để bị cẩu tử và người cố ý biết chuyện của anh, nếu không sẽ rất phiền toái."
Cung Dịch không lên tiếng.
Sau đó, Cố Kiều Niệm rời đi.
Cung Dịch nhìn bóng lưng Cố Kiều Niệm rời đi.
Lần đầu tiên trong đời anh suy nghĩ lại những chuyện đã qua.
"Chơi đùa xong rồi?"
*
Chiều nay.
Tâm trạng Cố Kiều Niệm tệ hại chưa từng có.
Nhất là lúc ở trên xe Alphard, Hách Tiểu Điềm nhắc tới sinh nhật của cô vào tuần sau.
Từ lúc Cố Kiều Niệm ra mắt đến nay.
Mỗi một lần sinh nhật của cô sẽ là tiệc sinh nhật cùng người hâm mộ.
Hoặc là tổ chức ở đoàn làm phim.
Cô vẫn luôn cảm thấy, sinh nhật cũng là một phần công việc của mình, không có gì đặc biệt.
Nhưng năm nay lại khác.
"Không chuẩn bị gì cả, chị không đi." Giọng Cố Kiều Niệm có hơi lạnh.
Sinh nhật?
Tên như ý nghĩa, đó là ngày ra đời.
Nhưng vào ngày cô ra đời ấy, làm sao cặp vợ chồng cặn bã Cố Đức Hạo có thể biết?
Cái ngày tháng này chỉ là một ngày bọn họ dùng để gom tiền mà thôi.
Sau này cô không bao giờ nghĩ đến nữa.
Hách Tiểu Điềm thấy vẻ mặt lạnh lùng của Cố Kiều Niệm.
Sau đó Hách Tiểu Điềm cũng nghĩ đến chuyện thân thế của cô.
Hách Tiểu Điềm lập tức im miệng: "Vâng."
Cố Kiều Niệm hạ thấp vành mũ, không nói gì thêm.
Tên khốn kiếp Cung Dịch này, không có tiền thì cứ cầm tiền mà tiêu, cũng không cần anh trả.
Cứ phải để người ta bao mới tình nguyện sao?
Cô càng nghĩ càng tức.
Tức đến mức đầu đau ong ong.
Cố Kiều Niệm trở lại nhà trọ, cô không nói một lời nhốt mình trong phòng.
Cho tới bây giờ, Hách Tiểu Điềm chưa từng thấy Cố Kiều Niệm như vậy.
Hách Tiểu Điềm run lẩy bẩy gọi điện thoại cho Chu Chu.
Chu Chu. Trầm mặc một lúc: "Vào ngày sinh nhật, cứ phát phúc lợi cho người hâm mộ như bình thường, hủy bỏ những cái khác đi."
"Doanh nghiệp thì sao? Có vẻ ai cũng nói sắp xếp tiếp ứng cho sinh nhật của Kiều Kiều." Hách Tiểu Điềm nói.
"Những cái này không ngăn được, hết sức cố gắng không để chị ấy nhìn thấy là được." Chu Chu trả lời.
"Được! Chị cũng thật là, đột nhiên quyết định đi công tác, còn chạy ra nước ngoài, hôm nay phát sóng thần tượng quốc dân, rầm rộ chưa bao giờ có, mấy người chúng em bận rộn đến mức chổng cả vó lên rồi!" Hách Tiểu Điềm lầm bầm nói.
Chu Chu cười một tiếng: "Không bận bịu thì sao."
"Chị nhanh chóng trở về đi!"
"Biết rồi."
Hách Tiểu Điềm cúp điện thoại rồi duỗi người, dọn dẹp phòng khách một chút, sau đó ngủ ở trong phòng Chu Chu.
Ngày hôm sau.
Hách Tiểu Điềm nhìn giờ mà Cố Kiều Niệm vẫn chưa dậy.
Hách Tiểu Điềm lặng lẽ mở cửa đi vào.
Hách Tiểu Điềm vừa đi vào đã bị sợ hết hồn.
Cố Kiều Niệm cuộn mình ở trên giường, nhìn cực kỳ đau khổ.
Đã mấy ngày liên tục.
Cố Kiều Niệm còn chưa hoàn toàn khôi phục thân thể đã ngã bệnh.
Cơn sốt cao khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái mét.
Hách Tiểu Điềm cuống cuồng lật đật mời bác sĩ gia đình tới.
Sau khi khám xét, cơn sốt của Cố Kiều Niệm mới hơi lui một chút.
"May Chu Chu đã sắp xếp cho chị nghỉ ngơi hôm nay. Nếu không chị sốt cao như vậy, em xem chị làm việc kiểu gì!" Hách Tiểu Điềm điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt của Cố Kiều Niệm, sau đó lầm bầm nói.
Cố Kiều Niệm dựa vào gối, sắc mặt cô hơi có một chút huyết sắc.
"Tiểu Điềm, tối hôm qua chị nằm mơ, nằm mơ thấy một rừng trúc lớn, chị còn bay ở phía trên." Cố Kiều Niệm chậm rãi nói.
Vẻ mặt Hách Tiểu Điềm đầy nghi hoặc: "Chị muốn quay phim võ hiệp à?"
"Có thể, chị chưa từng đóng phim võ hiệp mà." Cố Kiều Niệm vẫn nói chậm rãi: “Em nói cho Chu Chu chị bị bệnh chưa?"
Hách Tiểu Điềm vỗ ót một cái: "Quên mất!"
Cố Kiều Niệm uống một hớp nước nóng, nhìn hơi nước bốc lên trên ly nước, cô nói: “Gọi điện thoại cho Chu Chu, nói tình huống của chị nghiêm trọng chút, nói... Sốt tới mức mất ý thức."
Hách Tiểu Điềm: "?"
"Cứ gọi đi." Cố Kiều Niệm nhìn về phía Hách Tiểu Điềm.
Sau đó, Hách Tiểu Điềm gọi điện thoại cho Chu Chu.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Hách Tiểu Điềm nhìn về phía Cố Kiều Niệm: "Kiều Kiều, chị hù dọa chị ấy làm gì? Chị làm Chu Chu vội muốn chết."
"Em không cảm thấy từ ngày công diễn trở đi, Chu Chu có cái gì rất không đúng sao?" Cố Kiều Niệm cụp mắt hỏi.