Cố Kiều Niệm vẫn cảm thấy vô cùng tức giận.
Cô hận bởi vì kiếp trước mình quá ngu ngốc, bị cái gọi cái gọi là tình thân che mờ đôi mắt.
Cũng cảm thấy hận hai vợ chồng Cố Đức Hạo quá vô tình, quá hèn hạ, xem như nuôi dưỡng hai mươi năm thì cũng phải có chút tình cảm chứ? Cô ngoan ngoãn để mặc bọn họ sắp xếp cuộc đời mình hơn hai mươi năm, mọi thứ đều là do bọn họ sắp đặt, thế nhưng bọn họ chưa bao giờ xem cô là con người!
Còn nữa, nếu như những lời Cố Thiến Thiến nói với cô trước khi cô chết đều lại thật thì hai vợ chồng Cố Đức Hạo còn tự tay giết chết cha mẹ ruột của cô!
Cô dùng tính mạnh của mình để nuôi kẻ thù giết chết cha mẹ cô!
Trong lòng Cố Kiều Niệm giống như bị dao đâm, máu tươi đầm đìa, không chỉ cảm thấy đau rát.
"Chu Chu, chị sẽ dùng chuyện này để viết một bản thảo, đáp lại chuyện giữa chị và hai vợ chồng Cố Đức Hạo." Tay Cố Kiều Niệm siết chặt thành nắm đấm: "Bên trong bản thảo nhất định phải viết rằng từ trước hai vợ chồng Cố Đức Hạo chính là những kẻ lừa đảo, bọn họ đã bắt cóc chị để chuẩn bị mang đi bán. Trước khi họ bán chị thì vô tình bị các nhà quảng cáo để mắt đến, bọn họ cảm thấy có thể sẽ có lợi cho nên bắt đầu xem chị như cái cây rụng tiền!"
"Kẻ lừa đảo sao?" Chu Chu cảm thấy ngây ngẩn: "Thật hay giả thế?"
"Chính miệng Cố Thiến Thiến đã nói cho chị nghe." Cố Kiều Niệm ôm ngực: "Cô ta còn nói khi Cố Đức Hạo lừa bắt chị đi thì bị cha mẹ chị phát hiện, hai vợ chồng kia đã giết chết cha mẹ chị, sau đó chôn trên một ngọn núi không người nào biết."
"Kiều Niệm, chị không sao chứ?" Chu Chu nhìn dáng vẻ đau khổ của Cố Kiều Niệm, trong lòng nóng như lửa đốt.
Cố Kiều Niệm lắc đầu: "Em mau đi chuẩn bị đi, đừng làm chậm trễ."
"Em biết rồi, chị đừng suy nghĩ nhiều. Chị cũng biết rõ con người của Cố Thiến Thiến rồi, vì có thể khiến người khác cảm thấy khó chịu nên cái gì cũng nói được! Chắc chắn chú dì vẫn còn sống, sau này chúng ta cứ từ từ tìm, nhất định có thể tìm được hai người họ!" Chu Chu khẽ vỗ vỗ lưng Cố Kiều Niệm, nhẹ giọng an ủi cô: "Chị mau uống thuốc trước đi, sau đó quay về phòng nghỉ ngơi một chút, những chuyện khác chị cứ giao cho em sắp xếp!"
*
Cố Kiều Niệm quay về phòng.
Cô mở điện thoại di động lên, vẻ mặt không cảm xúc xóa hết những tấm ảnh mà mình đã chụp chung với gia đình Cố Đức Hạo.
Nói đến mặc dù cũng cảm thấy có chút khinh bỉ...
Thế nhưng trước khi có kết quả giám định, cô từng ảo tưởng, có khi nào những lời mà Cố Thiến Thiến nói đều là nói dối không? Thế nên từ đầu tới cuối cô vẫn giữ lại một đường lui cho cả nhà Cố Đức Hải, không đuổi cùng giết tận.1
Thế nhưng bây giờ.
Sự ảo tưởng nhỏ nhoi đó đã trở thành chất dinh dưỡng để nuôi dưỡng ngọn lửa thù hận trong lòng cô, khiến nó càng lúc càng cháy mạnh mẽ hơn.
"Cố Đức Hạo, Trương Ngọc Mai, Cố Thiến Thiến..." Cố Kiều Niệm nhìn tấm ảnh cả gia đình chụp ảnh tết trong điện thoại di động, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ rùng mình.
Các người!
Chờ xuống địa ngục đi!
*
Mưa to như trút nước.
Cung Dịch đứng trước cửa số sát đất trong phòng làm việc, anh quan sát thành phố trong cơn mưa to, những chiếc đèn neon càng trở nên mông lung dưới sự bao phủ của mưa bụi.
Trên bàn làm việc sau lưng, chiếc máy vi tính đang phát video buổi phỏng vấn hôm nay của Cố Kiều Niệm.
"Cậu chủ, chúng tôi đã tra ra được có một người vô cùng giàu có họ Kim có đến ở phòng đối diện tại khách sạn mà cậu đang ở. Tên giàu có này làm ăn không sạch sẽ cho lắm, phong cách làm việc cũng không tốt, vô cùng thích những nữ minh tinh, hơn nữa cũng đã bao nuôi không ít người." Bên tai Cung Dịch vang vọng mấy lời này: "Dựa theo những gì mà tên đó và các bạn của ông ta thổi phồng lên thì đêm đó ông ta ở cùng với nữ diễn viên đang nổi, Cố Kiều Niệm."
Ánh mắt Cung Dịch vẫn luôn lạnh lùng, trước sau như một.
Anh nhìn chiếc hoa tai kim cương trong lòng bàn tay mình.
"Cố Kiều Niệm."
Giọng nói trầm thấp êm tai, nhẹ nhàng gọi tên Cố Kiều Niệm.
Bình tĩnh, lạnh lùng, không thể nhận ra là anh đang vui hay đang tức giận.